Hà Nội có một vài lý do làm cho anh nấn ná thêm một hai ngày công tác, trong đó phải kể đến quán ốc nóng ở 1A Đinh Liệt. Lần nào ra họp hành, anh cũng phải ghé thăm chị hàng ốc ngồi giữa hai thúng ống và bốn nồi luộc nghi ngút khói, thơm mùi sả. Cái vỉa hè không bao giờ khô ráo. Cái ghế con cũng là bàn. Phục vụ bình dân bỗ bã nhưng chu đáo. Anh không bao giờ ngồi trong nhà, cái không gian khoảng 8 mét vuông không hề biết ánh mặt trời. Không, trừ phi có thiên tai bão lụt, anh sẽ ngồi ngoài hiên. Hôm kia cũng vậy, anh và mấy người bạn lại ngồi trên bục thềm vừa lúc xế chiều, bên chai rượu nếp đục, tay anh cầm cái que nhôm khời ốc hơi run run như con nghiện lâu năm...lâu quá rồi còn gì.
"Ốc nóng" ở Hà Nội hoàn toàn khác ốc ở miền Nam. Ốc đá, ốc nhồi, hai loại to và nhỏ...người ta bắt ở các ven sông đồng lúa ở đâu mà nhiều thế. Một ngày bà chị và hai cô cháu gái bán được "những 4 bao to" (bao ở đây là bao bố đấy nhé), tuy cái chỗ ngồi chỉ đủ cho khoảng mươi khách. Rất nhiều người tới mua về. Người Bắc có vẻ thích ốc nhỏ hơn (ốc nhỏ hay hết trước), anh thì thích ốc mít (to) hơn. Người ta nấu kiểu gì anh không biết, chỉ biết có sả, hình như có 1 chút gừng, và (anh tin chắc ở 1A Đinh Liệt có) một ít chất gây nghiện. Ốc ở đây tươi sống, luộc liên tục nên thịt vừa chín tới là mang ra, con ốc mềm ngọt, và không có bùn hay cát. Nước mắm gừng cũng ngon. Rượu thì uống tới đâu trả tiền đến đó, chứ không phải "uống 1 cốc trả tiền 1 chai". Một người ăn hai tô ốc là chuyện thường. Có một hôm mùa đông lạnh giá, anh thấy hai cô Hà Nội da trắng má hồng tay thoăn thoắt một hồi, hết 5 tô...cứ gọi là đầu đội trời chân đạp vỏ ốc, tóc vương nước ốc...mắt hơi đờ đẫn đi một chút vì ốc, vậy mà miệng vẫn gọi thêm "chị ơi cho em hai bát nước ốc".
Anh thích chỗ này lắm. Thích cả Hà Nội vì những chỗ như thế này. Những nơi người ta chỉ chuyên bán một thứ đời này qua đời khác, và người ta biết làm thế nào để một món dân dã như ốc sẽ phát huy hết sự ngon-bổ-rẻ-phê của nó (OK, vụ bổ sẽ xem lại). Sẽ có lúc những chỗ ẩm thực như quán ốc này là lý do duy nhất anh ra Hà Nội, những chuyện khác...có thể bàn qua điện thoại.