►► Tôi đi với 1 người bạn đến trà thất lần đầu vào 1 buổi trưa tháng 3, nắng nhưng ko gắt. Mất khá nhiều thời gian để tìm ra quán nếu ko có bản đồ. Quán được đặt ở 1 con hẻm khá yên tĩnh, tách biệt hẳn với cái ồn ào náo nhiệt của giao lộ Trần Quang Khải – Hai Bà Trưng.
Theo chân trà giả lên phòng, bỏ lại sau lưng những suy nghĩ. Lúc ấy quán chỉ phục vụ 1 loại trà duy nhất: Ô Long. Cô trà giả hôm ấy vừa pha, vừa giảng giải cho chúng tôi về tra đạo Việt Nam. Sau đó lui ra, trả lại khong gian riêng cho khách thưởng trà.
Phòng được trang trí nhẹ nhàng bắng 1 mái rơm nhỏ, những bức thu pháp, rèm cửa trắng, thêm tiếng nhạc nhè nhẹ, tiếng cuối róc rách, tiếng chim hót, tiếng gõ mõ, dù chỉ phát ra từ cặp loa nhưng vẫn đưa lại 1 cảm giác yên bình, nhẹ lòng. Vị trà Ô Long đắng, khó uống với những ai lần đầu tiếp xúc.
►► Đã 1,5 năm kể từ ngày đầu tiên ấy, tôi cũng đã đến quán ko dưới 10 lần. khi thì đi với những người bạn, khi thì 1 mình để thường cái thú độc ẩm. ô Long ko còn giữ vị trí độc quyền, nhưng vẫn là loại trà được xếp vào hàng đặc biệt của quán. Tôi uống riết thành quen, thành nghiện cái mùi đắng nhặng ấy, ko muốn đổi. chỉ 1 lần duy nhất tôi thử trà hoa cúc, nhưng rồi quay trở lại thói quen cũ. Có 1 vài thứ khi đã thành thói quen thì khó mà quên và từ bỏ.
►► Thời gian trôi qua, trà giả bây giờ cũng ko còn như xưa. Cô trà giả đâu tiên thực sự để lại ấn tượng mạnh trong tôi. Cho tôi biết đâu là chén Quân, chén Tống; thế nào là độc ẩm, đối ẩm, quần ẩm. cô luôn ngồi bên để pha trà, với tác phong nhẹ nhàng, dứt khoát ko gây ra tiếng động nào.
Trước lúc lui ra còn chúc khách ngon miệng. những lần sau đến với quán, tiếp tôi là những trà giả ít nói chuyện với khách , pha trà theo kiểu cho xong, gây ra khá nhiều tiếng động, nhiều lúc còn làm đổ cả nước ra bàn, ra xung quanh ấm trà; ngồi vào chỗ khách đề pha chứ ko phải ngồi bên như cô trà giả nọ. và khi xong việc, họ đều rút ra trong im lặng, nhớ sao là nhớ câu chúc ngày ấy. có thể tôi khó tính, nhưng mỗi lần đến và đi, tôi lại đem theo 1 chút hụt hẫng về phong cách phục vụ.
►► Do đặc thù về thời gian, tôi chỉ đến quán vào buổi trưa, lúc mà trà thất lun vắng vẻ im ắng, nhiều khi tôi là người khách duy nhất. có lẽ buổi tối quán khá đông nhưng tôi vẫn chưa được chứng kiến. tôi vẫn thích cái cảm giác 1 mình 1 cõi, chỉ tôi và những người bạn trong trà thất, 1 cảm giác rất khó tả.
►► Cuộc sống hối hả của 1 cô gái đô thị mới lớn, của 1 sinh viên năm 3 của 1 trường đại học lớn, khiến tôi như bỏ quên cảm xúc của chính mình. Nhiều lúc lại tưởng mình là con thoi, thoăn thoắt đi về giữa nhà và trường. cũng cần chậm lại để biết mình là ai, phải ko? Và tôi vẫn là 1 người khách, đến quán để tìm sự tĩnh lặng trong tâm hồn, tìm 1 chút bình yên giữa sự náo nhiệt của Sài thành