Chọn kiểu gõ: Tự động TELEX VNI Tắt
 
Việt Nam | Hồ Chí Minh | Hà Nội
Thông tin vi phạm

Phân loại:
Địa chỉ: 47 Tú Xương, Phường 7, Quận 3, Hồ Chí Minh
13
10
nhim u
24/04/2010 
 

         Đã lâu lắm rồi tôi không trở lại con đường này, tất cả mọi cảnh vật đều không thay đổi, chỉ có nơi đã gắn bó với tôi nhiều nhất lại tay đổi. Thay đổi đến mức không nhận ra và tôi cũng không muốn bước vào, chạy lướt qua nó tôi vô cà phê Đen Trắng. Vào lúc mọi suy nghĩ đều không chắc chắn thế này nghe những bản hòa tấu guitar và violon gần như là lựa chọn duy nhất của tôi. Ngồi đối diện với a, tôi biết đây mới chính là cái làm tôi đau nhất, a mới chính là sự thay đổi lớn nhất trong thời gian vừa qua. 
        Câu chuyện diễn ra nhạt nhẽo và buồn tẻ, không một điểm nhấn nào, từng con chữ cứ thế trôi tuột, cái duy nhất níu kéo được tâm hồn tôi lúc này chỉ là tiếng đàn guitar réo rắt của bản Romance, Donna, Sắc màu…nhìn anh nhạc công vừa đàn vừa nhún nhảy bất nhiên tôi bỗng bật cười, đáng lẽ cuộc gặp của tôi và anh cũng phải vui vẻ như thế chứ. Tôi ngồi nhấm nháp ly ổi ép không hương vị, nhìn anh ăn ngon lành dĩa cơm chiên dương châu (chắc được nửa chén cơm, một dĩa cơm màu tái tái, không đẹp mắt gì cả và còn ít quá mức có thể) mà cũng chẳng có cảm giác gì. Tôi đã chuẩn bị tâm lí tốt cho buổi gặp. Tôi biết không trông mong được cái gì tươi sáng ở đây cả. Bởi vậy tôi không thất vọng, cũng chẳng đau vì suốt 1 tháng anh tránh mặt tôi đã đau lắm rồi! Nhìn anh vẫn vậy, không khác gì nhiều lắm, có chăng chỉ là những nét mệt mỏi sau 1 ngày đi làm thôi. Không muốn nhìn anh lâu hơn. Không muốn có 1 sai sót nào đó trong việc kiềm nén cảm xúc làm hỏng buổi hẹn, tôi quay mặt nhìn xung quanh, quán khá nhỏ, điều ấn tượng tôi nhất là lối vào với những dây rũ xuống, giống 1 cảnh trong phim avatar mà tôi đã định coi với anh, trời ạ nhìn đâu cũng liên tưởng thế này thì làm sao mà sống nổi không biết! 
        10h, đã ngồi được 1 tiếng, đi về thôi, có lâu hơn cũng chẳng giải quyết được gì, tôi gọi tính tiến. Lúc này chuyện tiền bạc cũng chẳng ý nghĩa gì nữa nhưng nhìn chung với 1 quán có nhạc như thế này thì giá 74k/2 món là ok rồi. Tôi đứng dậy và bước ra, bỗng nhiên tôi đứng sững. Trước mắt tôi là một con chó săn to, đen và khá nguy hiểm nằm ngay ở lối đi, không cách nào để đi qua được cả. Thật là trớ trêu, mọi việc đang diễn ra đều đều còn thêm diễn viên phụ làm j chứ? Tôi đứng đó đơn giản vì không dàm bước qua chứ không trông chờ gì cả. Cuối cùng anh bước đến và nắm tay tôi đi ra, bàn tay anh không còn ấm áp như ngày nào nữa, vậy là mọi thứ đã đổ vỡ, đã xong thật rồi. Qua được con chó tôi rút tay lại nhưng vẫn cố kiềm nén, mình còn 1 đoạn đường dài về nhà để khóc mà, mình có thể khóc bất cứ lúc nào, vậy thì tại sao lại khóc bây giờ? Tôi cười chào anh và đi về, miệng nhẩm theo 1 câu thơ: Em bước chân ra, con đường xa tít, con sông mù mịt….

Nội dung tin nhắn
Hãy mô tả rõ những vi phạm mà bạn muốn đề cập. Xin cám ơn bạn.