Phân loại:
Địa chỉ:
Xô Viết Nghệ Tĩnh, xã Lat, Huyện Lạc Dương
|
|
01/03/2010
|
|
Chuyến này đi về thu thập được rất nhiều ảnh đẹp...Có những tấm hình là vô giá đối với mình và các bạn trong nhóm của mình...
Đối với ai chưa từng đến Langbiang, có thể thuê xe Jeep đưa lên đỉnh núi, vừa nhanh và đỡ mệt... Đứng trên đỉnh núi sẽ thấy toàn cảnh suối vàng suối bạc và chập chùng rừng thông, ruộng rau của người dân tộc...kể cả thành phố Đà lạt mờ ảo trong sương ...Nhưng nếu chỉ có thế...sẽ không khám phá được hết nét đẹp ở đây...Đó là những vạt nắng vàng rực trên những ngọn thông xanh ngắt...Những bụi hoa dại li ti dọc suốt hai bên đường đi, những vạt cỏ úa đầy những quả thông khô nằm lăn lóc bên sườn đồi... những cơn gió rì rào chạy qua rừng thông tạo nên những đợt nhấp nhô như những cơn sóng...
Langbiang một chiều lộng gió, có một nhóm bạn dắt díu nhau đi bộ men theo
triền đồi. Gọi là dắt díu vì không định leo núi, nên có em mang giày, có em bị trẹo chân... lại địu thêm đàn guitar, bánh trái đủ thứ...Thế mà nhất định không chịu đi xe Jeep lên đỉnh... vì nắng quá đẹp, cảnh tượng rực rỡ như trong tranh vẽ nên mọi người muốn vừa đi dạo vừa ngắm cảnh... Mình cầm máy ảnh, chớp lia lịa những khoảnh khắc đáng nhớ của các bạn...Cảnh hoàng hôn thật đẹp, cả nhóm vửa đi vừa chụp hình, lên đến nửa đường thì ngồi quây quần chơi trò chơi và ca hát...
Vì ai cũng đã từng lên đến đình núi ít nhất một lần, nên chuyến đi này chủ yếu là tìm về với cảm xúc bên trong mỗi người, thắt chặt mối thân tình giữa những người bạn và hâm nóng tình yêu đối với những bạn đang trong giai đoạn "thử thách"... Thế là...
Langbiang chiều đầy nắng...tóc em rực cháy một màu đỏ hoang dại...trái tim anh chợt loạn nhịp,đôi môi anh ấm nồng và tình yêu lại dâng lên lung linh...
Langiang chiều đầy gió, vạt áo em bay bay, chiếc khăn len bay bay...mũi em cũng cay cay vì bàn tay ai kia đang miết trên phím đàn,chứ không tìm đến tay em đang rất lạnh, ánh mắt anh cũng buồn và xa xăm theo làn khói cao nguyên lảng bảng ngang đồi...
Langbiang chiều bềnh bồng... Từng đợt sóng nhấp nhô rì rào hòa vào tiếng hát em... Tiếng cười em cũng trong veo, và tiếng lòng em như đang réo gọi...Tình yêu ơi, hãy đến và ở lại bên em...
Mặt trời lặn, cả nhóm rời núi và đi vào làng dân tộc tham gia hội cồng chiêng... Ngồi bên quán cóc nhâm nhi ly trà nóng, chờ đến giờ vào xem. Trời tối, ngước mắt nhìn lên là cả một thảm sao lung linh... hai bên đường cũng tối lờ mờ, cứ cách khoảng vài trăm mét là có một nhóm sơn nữ cầm đuốc đứng bên đường đón khách, đó chính là tụ điểm "Văn Hóa Cồng Chiêng Langbiang" do người dân ở đây xây dựng lên theo mô hình tự phát. Vé vào cửa dao động từ 60 đến 100 K cho một lượt vào xem.
Gọi là "nhà rông văn hóa" nhưng chỉ là những ngôi nhà rộng khoảng hơn 100m2 được cất lên ở sân sau của người bản xứ, mái lợp tôn, nền tráng xi măng và có một lối ra vào duy nhất. Ở giữa nhà là những thanh củi lớn được chụm lại chờ đốt, một vài ché rượu cần cũng được mang ra cho du khách nếm thử. Những chàng trai cô gái dân tộc mặc xà rông và trang điểm khá đẹp là những nhân vật chủ chốt của đêm hội, khi lửa được đốt lên, họ sẽ nhảy múa và hát giao lưu cùng du khách...
Vì đang là mùa Tết nên rất đông du khách kéo đến tham quan, từng xe du lịch 45 chỗ thả những đoàn khách tấp nập kéo đến, chẳng mấy chốc thì nhà rông chật kín... Người già, trẻ em chen chúc nhau ngồi quanh góc nhà... Không khí ngột ngạt mặc dù ngoài trời khá lạnh... Cả nhóm quyết định ra về và đến nhà một người bạn ở gần đấy tự đốt lửa, tự nướng thịt và cũng bập bùng ca hát... Chỉ thiếu mỗi cảnh bắt mấy anh mặc khố nhảy múa quanh bếp lửa với cái chiêng trong tay thôi...
Rời Langbiang, ai cũng chếnh choáng say... Say lửa, say rượu cần, say cả không khí đặc quánh mùi núi rừng và làn sương giá lạnh...Hơi tiếc vì dự định nhảy múa bên đống lửa cùng những chàng trai cô gái dân tộc bất thành! Hẹn gặp lại Langbiang vào lần sau nhé! |