Chọn kiểu gõ: Tự động TELEX VNI Tắt
 
Việt Nam | Hồ Chí Minh | Hà Nội
Thông tin vi phạm

Phân loại:
Địa chỉ: 57 Phan Bội Châu, Thành phố Đà Lạt
41
44
DOP
15/08/2008 
 
Phố sương mù phố chưa lên đèn
         Núi quanh đồi nhớ mùa trăng cũ
                    Từnd dốc phố cuốn quanh núi đồi vẫn đi tìm bóng trăng lẻ loi
Tháng mưa về tiếng mưa ru hời
            Phố bên đồi đứng chờ em tới hồ xanh thắm trong mưa buồn rơi
                        Tiếng em cười nói quanh đời tôi

                                                 ................
Ngồi nghe Lê Hiếu hát “Phố mùa đông”, tự dưng lại muốn chia sẻ với các bạn một quán café đi cách đây cũng khá lâu, nhưng ấn tượng thì vẫn chỉ như ngày hôm qua. Nếu như ai ở Đà Lạt hay có dịp lên và đi café Đà Lạt chắc sẽ ko xa lạ gì với cái tên café Đường lên trăng nằm trên đường Phan Bội Châu.

Quán khá nhỏ so với các quán xung quanh bờ hồ Xuân Hương. Nhưng thiết kế của quán thì khá lạ mắt, trông như những hang động thu nhỏ. Đặc biệt có cả 1 bộ bàn ghế dành cho khách nằm trong 1 góc hang, muốn ngồi vào phải leo qua một ô cửa tròn. Nghe bảo ko gian quán chỉ là một phần trong thiết kế của ngôi nhà, nếu muốn tham quan những phần còn lại thì phải xin phép chủ quán. Tiếc là đã ko thực hiện được.

3 đêm ở Đà Lạt, đến Đường lên trăng được 2 lần.

Lần đầu là vào đêm mưa ấy, chọn cho mình chỗ ngồi ngay lan can lầu 1 nhìn xuống con đường Phan Bội Châu, thấy mọi người vội vã co mình sải những bước dài đi trốn cơn mưa, còn mình thì ngồi nghe tiếng mưa rơi thong thả bên ly café kem lành lạnh. Chả hiểu sao khi về lại thành phố đi nhiều quán vấn ko thể kiếm được hương vị ly café kem ấy. Vẫn là kem dừa, vẫn là café thêm tí sữa, vậy mà hôm đó cảm thấy vị của nó là duy nhất. Hay tại cái ko khí se lạnh trong lành của phố núi đã tạo nên hương vị mà Sài Gòn náo nhiệt ko thể có? Cũng có lẽ. Tiếng nhạc Trịnh vang lên trong quán, giữa trời đất ấy tiếng ca của Khánh Ly dường như lại càng đi sâu vào lòng người: “Xin hãy cho mưa qua miền đất rộng, để người phiêu lãng quên mình lãng du”… Chỉ tiếc là quán ở Đà Lạt thường đóng cửa khá sớm, nên 10h đã phải ra về.

Đêm thứ 2 tranh thủ đến sớm hơn để tận hưởng ko khí của quán. Lần này chọn chỗ ngồi trong hốc đá, cảm giác khác hẳn. Mọi người đi lên cầu thang ai cũng ngoái đầu vào nhìn, thấy ngồ ngộ. Bàn ghế làm bằng tre, trang trí của quán chủ yếu cũng dựa vào chất liệu thiên nhiên nên vẫn làm người ta thích thú và cảm giác rất thật.
.....
Mai tôi đã rời xa núi đồi
            Sẽ mang theo hương đêm ngày cũ
                                Lời tôi hát đồi núi chập chùng
                                                    Có đôi khi nhớ thiên đường xưa
Mai tôi sẽ rời xa kỉ niệm
.....sẽ mang theo ánh trăng ngày thơ
                ....tình em co hằn vết son buồn
                                        Khép đôi môi câu hát vô thường....


Nếu có dịp trở lại Đà Lạt, chắc chắn tôi sẽ ghé lại “Đường lên trăng” thêm 1 lần nữa.
Để tìm lại cảm giác ấm giữa 1 ngày mưa lạnh đầy cảm xúc ấy cũng có lẽ…

Lối em về rẽ qua phố chợ
            Lũ thông già vẫ rì rào nhớ
    Vì em đã mang theo ngày thơ ánh trăng về giữa đêm mộng mơ

------------------------------------------------------|--------------------------------------------
Nội dung tin nhắn
Hãy mô tả rõ những vi phạm mà bạn muốn đề cập. Xin cám ơn bạn.