Tôi không nhớ mình đã thăm lăng Bác bao nhiêu lần rồi. Vì quê tôi ở gần thủ đô, lớn lên lại đi học ở Hà Nội nên có dịp là tôi lại ghé qua thăm lăng. Lần gần đây tôi ghé qua vẫn không có gì thay đổi.
Đầu tiên khi vào lăng, bạn phải xếp hàng. Có hai dãy hàng dài bước từng bước một chậm chạp. Đây cũng là cách rèn cho mọi người tính kiên nhẫn đó. Sau đó, bạn được thông báo phải tắt điên thoại, đồ mang theo sẽ cho qua kiểm tra. Trước cửa lăng có rất nhiều công an canh gác tại đó. Mặt họ không biểu hiện chút cảm xúc nào, đứng yên như pho tượng.
Vào bên trong là không khí lạnh đến tê người, sự thay đổi đột ngột này làm cho tôi nổi hết cả da gà. Sự im lặng, chỉ còn lại tiếng bước chân nhẹ nhàng. Mọi con mắt đều đổ dồn về Bác, Bác nằm như đang ngủ say mà không biết đến sự hiện diện của mọi người. Ai cũng muốn đi chậm lại để được nhìn bác lâu hơn. Dù tôi đã đi thăm lăng rất nhiều lần, nhưng mỗi lần đi tôi lại có một cảm nhận khác.