Chọn kiểu gõ: Tự động TELEX VNI Tắt
 
babymonkey
Giới thiệu cho bạn bè
Gửi lời cảm ơn

Gia nhập: 23/6/2008

Tổng Lượt Xem:  61973

762 điểm
Lời cảm ơn
0
0
0
2
0
0
0
0
0
0
0
0
Đánh giá
Tỉ lệ điểm đánh giá
5 sao -
 1
4 sao -
 22
3 sao -
 11
2 sao -
 4
1 sao -
 1
Danh mục địa điểm đánh giá
Bài viết diễn đàn Có 1 bài viết diễn đàn
10/08/2010
833 lượt xem
Mẹ tôi là một người phụ nữ luôn lo lắng cho chồng con.Nhiều lúc tôi đã cảm thấy ngột ngạt vì sự lo lắng ấy.Tôi cảm thấy mẹ bảo bọc tôi quá nhiều,cấm cản tôi nhiều thứ.Tôi thấy mẹ thức khuya dậy sớm,vừa chu toàn việc nhà vừa bận bịu việc cơ quan.Nhiều lúc tôi nghĩ,sao mẹ không quẳng bớt gánh lo đi mà sống cho bản thân nhiều hơn một chút Trong nỗi hổ thẹn của mình, tôi buộc phải thú nhận rằng, phải càng lớn lên tôi mới càng cảm thấy yêu và thương mẹ hơn. Tôi quý trọng cuộc sống của tôi vì cuộc sống ấy do mẹ ban tặng. Tôi hiểu được sự tuyệt vời của mẹ, tình thương vô hạn, sự hy sinh không điều kiện mà mẹ dành cho những đứa con. Tôi hiểu vì sao mẹ tôi gia trưởng và độc đoán, vì mẹ muốn con mình được tuyệt đối an toàn và bình yên. Tôi hiểu vì sao mẹ tôi hay kêu ca, than thở, vì mẹ tôi quá mệt mỏi với lo toan gia đình. Tôi hiểu vì sao mẹ tôi bướng bỉnh đến cố chấp. Nếu mẹ là người phụ nữ dịu dàng, nhưng yếu đuối mẹ tôi đã không thể chèo lái đưa gia đình vượt qua những sóng gió. Nhưng tôi cũng cảm nhận được rõ rệt là mẹ đang già đi. Khi mẹ chiều theo những quyết định của tôi, tôi xót xa nhận thấy mẹ tôi đã già. Nếu mẹ còn trẻ, dù ý kiến của tôi có đúng, mẹ cũng không dễ gì chấp nhận như vậy. Người ta nói rằng, đừng đợi để làm gì đó. Tôi không muốn đợi đến lúc nhiều tiền để có thể làm cho mẹ tôi bớt khổ. Nhiều khi, vật chất cũng chẳng thể thay thế được những nỗi đau đớn về mặt tinh thần. Vì thế, mỗi ngày, tôi càng cuống quýt hơn để mang niềm vui đến cho mẹ. ...”. Tôi nhớ câu thơ của nhà thơ Đỗ Trung Quân: “Con không đợi đến ngày kia mình mất mẹ mới giật mình khóc lóc. Những dòng sông trôi đi có trở lại bao giờ…”. Tôi cũng không muốn đợi, khi mẹ tôi đã đi về một thế giới khác tôi mới gài lên áo mình một nụ hồng bạch và ân hận vì những điều chưa kịp làm. Vu Lan năm ngoái, tôi đưa mẹ đi lễ chùa,rồi 2 mẹ con dùng cơm chay ở nhà hàng Việt Chay.Mẹ tôi đã có một ngày hoàn toàn vui vẻ và mãn nguyện.Tôi nhận ra rằng cuộc sống bận rộn thường nhật đã làm tôi quên mất dành thời gian cho mẹ. Có lẽ,thay vì những lúc cafe bù khú với bạn bè,những buổi shopping dài bất tận,tôi nên dành thời gian cho mẹ nhiều hơn,vì sẽ đến một ngày,tôi không còn cơ hội ở bên mẹ nữa
Xóa bài viết diễn dàn
X
Khi thực hiện xóa bài viết bạn sẽ bị trừ: -15 điểm tích lũy
Bạn có muốn xóa bài viết này không?