28/05/2011
2179 lượt xem
Trích từ tập sách "HÃY NÓI YÊU THÔI ĐỪNG NÓI YÊU MÃI MÃI"
Tác giả: Đồng Hải Anh
Ngày đầu tiên. Văn phòng mới. Sếp cười hớn hở đại khái chị rất vui vì em đi làm để gánh bớt công việc cho chị, đợi 1 phút chị sẽ dẫn em đi giới thiệu với đồng nghiệp ở các phòng khác nhá. Thế là đi từ tầng 4 xuống tầng 2 và lần lượt trèo ngược lên từng tầng, vào phòng nào cũng chào hỏi cười nói. Tầng 7, một mái tóc nâu óng + một đôi mắt xanh biếc nhô lên khỏi partition làm Linh giật nảy mình bằng một câu chào tiếng Việt pha Anh:
- Chào bạn, new comer của ECD project, right?
Và một nụ cười răng khểnh. Linh ngoác miệng cười lại:
- Dạ vâng, new comer của ECD. My name’s Phi Linh.
- Phi Linh à? Tên bạn rất lạ. À , tôi là Alex. Nice to meet you.
Chuyến đi nghỉ đầu tiên cùng cơ quan mới. Hơi nản lòng, Phi Linh pack đồ, tự hỏi biết làm gì trong mấy ngày đi biển với những người còn lạ thế này, gia đình và con cái họ? Đang là những ngày giữa tháng 5, chưa phải mùa du lịch, biển vắng và sạch. 5h sáng. Chẳng có anh chị nào cùng cơ quan dậy sớm chừng này ra biển để nhận xét tư cách của mình đâu! Linh nghĩ và bỏ dép chạy thục mạng trên cát, nhảy những bước dài, lấy hết sức mình ném từng chiếc dép rồi đuổi theo nhặt, cười thầm: Điên quá! Mặt trời lên rực rỡ, biển sớm lặng sóng như một mặt hồ, và cô nhảy xuống bơi cật lực. Lướt thướt đi lên, Phi Linh nhìn thấy Alex đang ngồi cạnh đống đồ của mình.
- Linh, hey hey! Anh gọi.
Cô đi lại và ngồi xuống. Alex cười, mắt nheo vì nắng:
- Điên quá!
Cô nhìn anh, không hiểu. Anh giải thích:
- Anh thấy Linh just … chạy như điên.
Linh cười:
- À ừ, thỉnh thoảng em thế đấy.
Alex nheo mắt:
- Just kidding, Linh không điên. Anh thấy như thế rất là hay, anh nghĩ đấy là vì em là một cô gái … ờ… à… ừm… open minded, trông em rất là thỏai mái, casual, thế nhưng có lúc em rất là, ờ…à…ừm… sao nhỉ… rất… là… ờ… từ gì nhỉ…. very shy… để anh nghĩ … e thẹn…e thẹn, right?
Linh cười lớn, phẩy tay như cười một nhận xét tào lao, rồi rất vô tình thụi nhẹ vào vai Alex. Thế nhưng rồi lại nghĩ: Mình yêu Hoàng cả mấy năm nay, nhưng chưa bao giờ Hoàng khen mình với sự tôn trọng mà lại dễ thương như thế. Alex lại cười.
- Cười em gì nữa thế?
- À, anh thích cái kiểu tự nhiên em punch người khác như vừa rồi. Punch tiếng Việt là gì?
- Là đấm cho một cú.
- À, okey, đấm cho một cú …
Rất nhanh, đấm vào vai Linh.
- Á! cô kêu vì bất ngờ, nhưng cũng đấm trả.
Và thế là, như đồ điên và như trẻ con, hai đứa quay ra đấm đá nhau trong ánh nắng.
Hoàng, Linh ngồi trong quán. Cô thông báo:
- Anh, em định đi học tiếng Tây Ban Nha đấy.
- Ừ, tùy em.
- Trả lời em lơ đễnh vậy thôi sao?
Hoàng cười, nắm bàn tay Linh hôn một cái rất kêu:
- À, học hành rất tốt. Anh ủng hộ học hành. Em cố gắng học và có thể cho phép anh hỏi lý do của sự đột ngột này là gì không?
- Em thích từ lâu rồi, em đã từng nói với anh thế mà.
- Ôi thôi chết, tệ quá, quan trọng thế mà anh quên đấy!!! Quan trọng quá chứ, em nhỉ…
Linh không nói, không giận. Cô đã quen kiểu đùa của Hoàng như thế 3 năm nay. Dường như không có gì là nghiêm chỉnh cả. Dần dần, khi bạn bè và những chuyện tình cứ liểng xiểng đổ vỡ xung quanh mình, Linh kết luận: Kiểu của Hoàng dễ chịu. Cô nghĩ: Hãy như thế và cuộc tình sẽ nhẹ nhàng hơn, không nghi kỵ, không hờn dỗi, không hứa hẹn, không cam kết. Mình cần một kiểu bình yên…
Rồi Hoàng đèo cô đi. Trời lao xao gió. Giao mùa. Những khoảnh khắc giao mùa kỳ lạ thật, lúc nào cũng xao lòng đến lạ. Con đường tối và mát lạnh, Linh so vai, bắt gặp mùi hương hoàng lan bay mênh mang trong bóng tối, dịu dàng lắm và trầm lắng lắm, không ám ảnh như hoàng lan mùa hè. Linh nghĩ thế, nhưng không nói với Hoàng. Cô không biết anh sẽ bình luận kiểu gì, và hòan toàn không muốn anh chia xẻ cảm giác này với giọng bông đùa của anh, như đùa với một cô bé. Anh ấy là người lớn rồi, không giống mình… nghĩ thế, và hơi có cảm giác buồn rất mỏng, cô dựa nhẹ đầu xuống vai anh. Hoàng đưa tay vuốt tóc cô, vỗ nhẹ vào má cô: Mệt hả em? Anh đưa em về nhà thôi. Thảng thốt, Linh nghĩ: Hoàng bao dung với mình quá… có hơi “quá” không? Hay vì mình đã trưởng thành hơn mình của 3 năm trước, khi mình mới yêu anh?
- Alex, em sẽ học tiếng Tây Ban Nha.
- Oah, học đi, tiếng Tây Ban Nha, anh thích… Mình sẽ nói chuyện với nhau bằng tiếng Tây Ban Nha. A mí me gusta tú sonrisa…
- Oh come on, anh nói tiếng Tây Ban Nha đấy hả? Có nghĩa là gì vậy?
- Hehe, có nghĩa là “Em học tiếng Tây Ban Nha đi em ơi!”
- Có tin được không đấy?
- Phụ nữ kỳ lạ thật. Nếu không tin thì không nên hỏi, right? Thế em muốn câu đó có nghĩa là gì nào?
Phi Linh cười. .. Ừ nhỉ, thế mình muốn câu đó có nghĩa là gì nhỉ… Phải học Tây Ban Nha thôi…
Đang chúi mũi vào máy tính, Linh liếc thấy cửa mở và Alex đi vào phòng. Chào các chị trong phòng bằng tiếng Anh rất chuẩn. Rồi cái tay vẫy vẫy trước mặt cô:
- Em yêu! Thôi đừng làm việc nữa… Đi ăn bún bò đi…
Cả phòng ồ lên:
- Ai là em yêu của Alex đấy?
Alex cười cười:
- Em đùa Phi Linh thôi. Chiều thứ 6 rồi, làm việc nhiều mà làm gì… các chị có đi ăn bún bò không?
Ồn ã, vui vẻ, cả phòng kéo nhau ra đầu phố ăn bún bò. Alex nắm tay Linh dưới gầm bàn, rủ:
- Hôm nay Linh trốn một buổi học Tây Ban Nha đi, nhé? Anh nài nỉ đấy, vì hôm nay là sinh nhật của anh. Không nên để “bạn quốc tế” trở thành người đáng thương trong ngày sinh nhật của hắn, right?
Vậy ra hôm nay là ngày sinh nhật của anh. Linh đi đi lại lại trong căn phòng của Alex, lè lưỡi vẻ kính nể khi đọc những đầu sách trên cái giá sách nhỏ, ngón trỏ lướt nhẹ trên vỏ quả trứng đà điểu to uỵch, mỉm cười trìu mến nhìn những bức ảnh Alex cười toe toét với bạn bè và gia đình, đá quả bóng bụp vào gầm bàn làm việc, và ngồi phịch xuống ghế bành. Alex đi từ trong bếp ra, đã thay quần short và áo phông, tay cầm 2 cái ly, đĩa chanh, muối, olive, lon sođa, khay đá, và kẹp nách một chai Bombay Saphira Dry Gin. Phi Linh hỏi:
- Alex, còn ai đến nữa không?
- Không.
Anh tỉnh bơ trả lời, hí húi bỏ đá vào hai cái ly, rót tonic, bỏ mấy lát chanh và olive vào ly. Mấy cục đá già kêu lách tách trong ly nước. Phi Linh trợn mắt:
- Alex, không ai đến thì lôi em đến là sao?
- Ừ, là vì em rất thế này và rất thế kia!!!
Anh mở chai Gin, rót vào ly và mùi rượu ngai ngái lập tức tràn ra quanh họ.
- Thôi đừng mở mắt to thế em. Ly của em đây, anh pha nhẹ thôi. Chúc mừng sinh nhật!!!
Họ chia tay ở bậc thềm nhà cô gái… Sương xuống mỏng lắm, mơ màng, da diết. Linh hỏi:
- Alex, em rất thế này thế kia là em rất thế nào?
- Anh làm sao mà biết được.
Rồi, đột ngột, và đơn giản, anh kéo cô lại gần mình, cúi xuống hôn cô. Nụ hôn ngan ngát. Phố bỗng hút dài như con đường đi vào một giấc mơ lạ.
- Cảm ơn em đã đến. Em ngủ ngon nhé, đừng nghĩ nhiều.
Đừng nghĩ nhiều ư… Chuyện như một đống đá đổ lên ngực Linh. Cuối tuần, trời đổi gió. Ngày thứ bảy ngợp như là vô thực. Linh như bơi trên biển. Nắng chói sáng. Cát trắng muốt. Trời xanh quá. Cô lo sợ, run rẩy từ tận đáy tim, nhưng vẫn cứ muốn bơi, và cô bơi mãi trong ánh nắng. Cô tránh Hoàng. Ở bên Hoàng, chưa bao giờ Linh bất an đến thế. Cô tránh anh với cảm giác có lỗi và buồn da diết. Alex, bảo em đừng nghĩ nhiều ư…
Sáng chủ nhật, họ gặp nhau. Linh chúi đầu vào ngực anh, vai run lên từng đợt:
- Alex, em không hiểu tại sao mọi chuyện lại nhanh như thế này, em không thể figure out… không thể…
- Nghe anh này, em phải tin anh. Em có tin không?
Anh ôm vai Linh và nhìn cô. Linh cụp mắt:
- Em đã có Hoàng. Mọi việc ổn định và bình yên. Và nên như thế. Ba mẹ sẽ nghĩ sao? Hoàng nữa, anh ấy tốt và chân thành, anh ấy che chở cho em. Anh ấy sẽ ra sao?
- Tất cả những điều đó, anh biết. Nhưng em không trả lời đúng câu hỏi rồi. Em có thể tin vào anh không? Tin nhiều hơn là một người bạn?
- …
- Thôi được. Anh hiểu… điều này, ngay lúc này, là quá khó đối với em, vì chúng ta khác nhau quá. Nhưng anh không bỏ cuộc đâu. Đối với anh, em quả thực rất thế này và rất thế kia, anh cũng không figure out được. Anh chỉ biết có thế, từ hôm em đi ở dưới biển lên, rất nhiều nước biển lấp lánh trên gương mặt em, mặt trời sau lưng em, và em cười. Có thể em chưa thấy mình như thế. Nhưng với anh, em là một cô gái đặc biệt. Em hãy là như thế, đừng cố gắng níu kéo quá nhiều những nguyên tắc cứng nhắc. Và em sẽ như thế nếu anh ở bên em, hiểu không? Cứ coi như đây chỉ là một giấc mơ. Em bước ra khỏi giấc mơ này, bước trở lại vào cuộc đời thực của em. Nhìn lại, nhìn sâu vào chính em. Anh hứa sẽ hoàn tòan biến mất trước mắt em trong những ngày tới, tới chừng nào em đủ tin tưởng anh. Okey? Thế nhé. Đừng nghĩ nhiều.
Đừng nghĩ nhiều ư… Làm sao để đừng nghĩ nhiều, khi mùa thu nắng cứ mỏng tràn ra các mái phố. Thành phố rất trầm tư. Linh rất trầm tư. Hơi buồn. Hơi nghĩ. Hơi nhớ. Không, rất nhớ. Alex chỉ cách cô mấy tầng gác văn phòng. Chỉ cách một tầm với tay và bấm vài con số trên di động. Chỉ cách một vài phím gõ rất nhanh trong mạng email nội bộ. Nhưng anh đã giữ đúng lời hứa. Linh không hề nhìn thấy bóng dáng anh suốt cả mấy tháng trời. Cứ như anh đã đi đâu mất hút. Cô thấy thiếu anh. Thiếu sự động viên, những lời khuyên thông minh, sự sắc bén của anh trong công việc. Thiếu một động lực. Thiếu một người cộng sự. Và, cô nhớ anh. Nhớ nụ cười nghịch ngợm. Răng khểnh dễ thương. Nụ hôn ngan ngát. Nhớ anh đến run rẩy từng đầu ngón tay mình.
Đừng nghĩ nhiều ư… Cuối thu rồi. Mà trời vẫn cứ tiếp tục đẹp. Một cảm giác lúc nào cũng như rất mới, hồng và nhẹ nhàng, ngọt và dịu dàng biết bao, đến ngay cả những nỗi buồn cũng không thể tăm tối nổi. Trong lòng vẫn cứ loang loang niềm nhớ như sương khói và những mong ước mơ hồ khi clik vào con chuột để mở inbox hoặc khi vớ máy xem tin nhắn. Và vẫn cứ luôn để di động bật đến 11h-12h. Chẳng để làm gì. Chỉ vì vẫn nghĩ, just in case...
- Con có điều gì cần suy nghĩ rất nhiều, hả con?
Phi Linh hơi dừng lại ở giữa cầu thang:
- Không ạ. Sao mẹ nghĩ thế?
- Nhìn là biết. Và mẹ thậm chí biết là không liên quan đến thằng Hoàng.
Mẹ cười nhẹ … Giọng Phi Linh hơi xẵng:
- Sao cơ? Quả thật Hoàng chẳng có liên quan gì, và mẹ đừng gọi anh ấy với kiểu cách coi thường như thế.
- Coi thường ư? Mẹ luôn nghĩ Hoàng là đứa chừng mực, tốt đẹp, gần như hòan hảo. À, và vì thế con không hợp với nó. Có thể mẹ nhìn nhận con hơi khác mọi người. Nhưng sẽ có lúc con nhận ra đó là sự thật. Con không cứng rắn như là con tưởng, và con không chừng mực như là mọi người vẫn nghĩ về con đâu.
Mẹ luôn luôn có những nhận xét thẳng thắn, quá thẳng thắn đến mức đôi khi mình rất khó tiếp thu. Lần này cũng thế.
- Con nên có niềm tin về mình hơn mới phải. Con tốt đẹp hơn thế này khi đúng là bản thân mình, và mẹ nghĩ là mẹ thích con gái mẹ như thế.
À, lần này không như mọi khi. Hay vì mình đã lớn và gần mẹ hơn mình tưởng?
Một khoảng lặng dài khó khăn:
- Cảm ơn mẹ.
- Ừ, ngủ đi con, đừng nghĩ nhiều.
Đừng nghĩ nhiều ư… Mưa. Kỳ lạ làm sao, một cơn mưa trái mùa trong tiết cuối thu hanh hao này. Những giọt mưa rơi thẳng tắp, không gió, cứ rì rào, xa xôi. Linh nằm trong bóng tối, nghe tiếng mưa rơi trên những chậu cây ngoài ban công. Mắt mở chong chong. Đừng nghĩ nhiều ư… Mẹ mở cửa khẽ khàng đi vào, nghĩ rằng cô đã ngủ, mẹ vuốt trán cô trìu mến, rồi đi ra. Linh lại mở mắt, thở dài rất nhẹ. Và, như bị thôi thúc bởi một tiếng gọi xa xôi lắm trong tâm trí, cô vùng dậy, với điện thoại, và bắt đầu soạn những tin nhắn liên tiếp, send … send … send…
Dear ơi, anh là người như thế nào nhỉ? Anh là một người rất thế này, rất thế này, lại còn thế này, và cũng thế kia. Anh là người có tính cách như thế này nhưng lại không như thế nọ.
Với em, anh còn là một người thật là như thế này, vô cùng như thế này, và rằng em học nhiều điều từ anh, về cái này, về cái nọ, về cái kia, về cái ấy, và về quá nhiều những thứ khác.
Em đã hoảng sợ - cái này cực kỳ điên. Anh làm em hoảng sợ về những thay đổi. Nhưng anh thay đổi em tốt hơn và bản thân em thay đổi tốt hơn. Em đã mất nhiều thời gian để nhận ra được điều quý giá đó.
Em cứ tự bảo sẽ không nghĩ về anh nữa. Không nghĩ nữa. Nhưng điều đó thật khó khăn vô cùng. Bởi vì em yêu anh mất rồi. Rất yêu, yêu thế này và yêu thế kia.
Chuyện đến đây là kết thúc. Kết thúc ở chỗ: Tin gửi lại từ Alex lúc 1.59’59’’ mà đến tận mãi về sau này, Phi Linh vẫn lưu trong Inbox: Điên quá. Chuyện quan trọng thế này, sao em không đợi tới sáng hãy nói? Cool!!! Bây giờ làm sao anh ngủ lại được? Nên anh đón em 15’ nữa ở cửa nhà em nhé.
|
27/05/2011
1947 lượt xem
Trước miếu Quan Âm mỗi ngày có vô số người tới thắp hương lễ Phật, khói hương nghi ngút. Trên cây xà ngang trước miếu có con nhện chăng tơ, mỗi ngày đều ngập trong khói hương và những lời cầu đảo, nhện dần có Phật tính. Trải nghìn năm tu luyện, nhện đã linh.
Một ngày, bỗng Phật dạo đến ngôi miếu nọ, thấy khói hương rất vượng, hài lòng lắm. Lúc rời miếu, ngài vô tình ngẩng đầu lên, nhìn thấy nhện trên xà. Phật dừng lại, hỏi nhện: “Ta gặp ngươi hẳn là có duyên, ta hỏi ngươi một câu, xem ngươi tu luyện một nghìn năm nay có thật thông tuệ chăng. Được không?”
Nhện gặp được Phật rất mừng rỡ, vội vàng đồng ý. Phật hỏi: “Thế gian cái gì quý giá nhất?” Nhện suy ngẫm, rồi đáp: “Thế gian quý nhất là những gì không có được và những gì đã mất đi!”. Phật gật đầu, đi khỏi.
Lại một nghìn năm nữa trôi qua, nhện vẫn tu luyện trên thanh xà trước miếu Quan Âm, Phật tính của nhện đã mạnh hơn. Một ngày, Phật đến trước miếu, hỏi nhện: “Ngươi có nhớ câu hỏi một nghìn năm trước của ta không, giờ ngươi đã hiểu nó sâu sắc hơn chăng?” Nhện nói: “Con cảm thấy trong nhân gian quý nhất vẫn là “không có được” và “đã mất đi” ạ!”
Phật bảo: “Ngươi cứ nghĩ nữa đi, ta sẽ lại tìm ngươi.”
Một nghìn năm nữa lại qua, có một hôm, nổi gió lớn, gió cuốn một hạt sương đọng lên lưới nhện. Nhện nhìn giọt sương, thấy nó long lanh trong suốt sáng lấp lánh, đẹp đẽ quá, nhện có ý yêu thích. Ngày này nhìn thấy giọt sương nhện cũng vui, nó thấy là ngày vui sướng nhất trong suốt ba nghìn năm qua. Bỗng dưng, gió lớn lại nổi, cuốn giọt sương đi. Nhện giây khắc thấy mất mát, thấy cô đơn, thấy đớn đau.
Lúc đó Phật tới, ngài hỏi: “Nhện, một nghìn năm qua, ngươi đã suy nghĩ thêm chưa: Thế gian này cái gì quý giá nhất?” Nhện nghĩ tới giọt sương, đáp với Phật: “Thế gian này cái quý giá nhất chính là cái không có được và cái đã mất đi.” Phật nói: “Tốt, nếu ngươi đã nhận thức như thế, ta cho ngươi một lần vào sống cõi người nhé!”
Và thế, nhện đầu thai vào một nhà quan lại, thành tiểu thư đài các, bố mẹ đặt tên cho nàng là Châu Nhi. Thoáng chốc Châu Nhi đã mười sáu, thành thiếu nữ xinh đẹp yểu điệu, duyên dáng. Hôm đó, tân Trạng Nguyên Cam Lộc đỗ đầu khoa, nhà vua quyết định mở tiệc mừng sau vườn ngự uyển.
Rất nhiều người đẹp tới yến tiệc, trong đó có Châu Nhi và Trường Phong công chúa. Trạng Nguyên trổ tài thi ca trên tiệc, nhiều tài nghệ khiến mọi thiếu nữ trong bữa tiệc đều phải lòng. Nhưng Châu Nhi không hề lo âu cũng không ghen, bởi nàng biết, chàng là mối nhân duyên mà Phật đã đưa tới dành cho nàng.
Qua vài ngày, tình cờ Châu Nhi theo mẹ lên miếu lễ Phật, cũng lúc Cam Lộc đưa mẹ tới miếu. Sau khi lễ Phật, hai vị mẫu thân ngồi nói chuyện. Châu Nhi và Cam Lộc thì tới hành lang tâm sự, Châu Nhi vui lắm, cuối cùng nàng đã có thể ở bên người nàng yêu, nhưng Cam Lộc dường như quá khách sáo.
Châu Nhi nói với Cam Lộc: “Chàng còn nhớ việc mười sáu năm trước, của con nhện trên xà miếu Quan Âm chăng?”
Cam Lộc kinh ngạc, hỏi: “Châu Nhi cô nương, cô thật xinh đẹp, ai cũng hâm mộ, nên trí tưởng tượng của cô cũng hơi quá nhiều chăng?”. Nói đoạn, chàng cùng mẹ chàng đi khỏi đó. Châu Nhi về nhà, nghĩ, Phật đã an bài mối nhân duyên này, vì sao không để cho chàng nhớ ra chuyện cũ, Cam Lộc vì sao lại không hề có cảm tình với ta? Vài ngày sau, vua có chiếu ban cho Trạng Nguyên Cam Lộc sánh duyên cùng công chúa Trường Phong, Châu Nhi được sánh duyên với thái tử Chi Thụ. Tin như sấm động giữa trời quang, nàng không hiểu vì sao Phật tàn nhẫn với nàng thế.
Châu Nhi bỏ ăn uống, nằm khô nhắm mắt nghĩ ngợi đau đớn, vài ngày sau linh hồn nàng sắp thoát khỏi thân xác, sinh mệnh thoi thóp. Thái tử Chi Thụ biết tin, vội vàng tới, phục xuống bên giường nói với nàng: “Hôm đó, trong những cô gái giữa bữa tiệc sau vườn thượng uyển, ta vừa gặp nàng đã thấy yêu thương, ta đã khốn khổ cầu xin phụ vương để cha ta cho phép cưới nàng. Nếu như nàng chết, thì ta còn sống làm chi.” Nói đoạn rút gươm tự sát.
Và giây khắc ấy Phật xuất hiện, Phật nói với linh hồn sắp lìa thể xác Châu Nhi: “Nhện, ngươi đã từng nghĩ ra, giọt sương (Cam Lộc) là do ai mang đến bên ngươi chăng? Là gió (Trường Phong) mang tới đấy, rồi gió lại mang nó đi. Cam Lộc thuộc về công chúa Trường Phong, anh ta chỉ là một khúc nhạc thêm ngắn ngủi vào sinh mệnh ngươi mà thôi.
Còn thái tử Chi Thụ chính là cái cây nhỏ trước cửa miếu Quan Âm đó, anh ta đã ngắm ngươi ba nghìn năm, yêu ngươi ba nghìn năm, nhưng ngươi chưa hề cúi xuống nhìn anh ta. Nhện, ta lại đến hỏi ngươi, thế gian này cái gì là quý giá nhất?”
Nhện nghe ra sự thật, chợt tỉnh ngộ, nàng nói với Phật: “Thế gian này cái quý nhất không phải là thứ không có được và đã mất đi, mà là hạnh phúc hiện đang nắm giữ!”
Vừa nói xong, Phật đã đi mất, linh hồn Châu Nhi quay lại thân xác, mở mắt ra, thấy thái tử Chi Thụ định tự sát, nàng vội đỡ lấy thanh kiếm…
Câu chuyện đến đây là hết, bạn có hiểu câu cuối cùng mà nàng Châu Nhi nói không?
“Thế gian này cái quý nhất không phải là thứ không có được và đã mất đi, mà là hạnh phúc hiện đang nắm giữ!”
Trong suốt đời ta, sẽ gặp hàng nghìn hàng vạn loại người. Để yêu một người thì không cần cố gắng, chỉ cần có “duyên” là đủ.
Nhưng để tiếp tục yêu một người thì phải cố gắng.
Tình yêu như sợi dây, hai người cùng kéo hai đầu, chỉ cần một người kéo căng hoặc bỏ lơi, tình yêu ấy sẽ căng thẳng hoặc chùng xuống.
Vậy khi bạn đi kiếm người ở đầu kia dây, hãy cân nhắc. Hoặc bạn có quá nhiều sợi dây tình cảm, hoặc bạn cứ liên tục tìm cái mới, hoặc khi dây đã đứt, bạn không còn can đảm hay lòng tin, tình yêu để đi tìm một tình yêu mới nữa.
Bất kể thế nào, khi sợi dây đó đứt, bạn chỉ mất đi một người không yêu bạn, nhưng người đó đã mất đi một người yêu họ.
Mất một người không biết trân quý bạn, có gì phải buồn rầu?
Bởi bạn còn cơ hội, một lần nữa, gặp người biết rằng bạn quý giá.
Có muốn nghe tôi kể câu chuyện ấy lần nữa không, ngày xưa, trước miếu Quan Âm…
|
05/05/2011
2064 lượt xem
Không bao lâu nữa đã đến hè rồi, bạn đã có áo bơi dành cho riêng mình để tung tăng cùng sóng biển? nếu chưa hãy đọc để tự chọn một cái phù hợp với mình nhé.
Vòng 1 khiêm tốn
Khi diện những bộ bikini thì vòng một là điều làm cho các bạn gái mất tự tin nhất khi không được như chị như em. Vì thế những bộ bikino với phần áo chạy ngang ngực, rút dây và nhún bèo chính là lựa chọn số 1 dành cho bạn, kèm theo đó là màu sắc tươi sáng hay hoạ tiết để vừa tung tăng nắng vàng biển xanh mà còn có thể ăn gian thêm thước đo nữa đấy!
Không đủ tự tin ?
Nếu bạn không đủ tự tin khoe những đường cong của mình dưới bộ bikini gợi cảm, hãy thử bộ đồ bơi một mảnh xem sao. Không quá khó để chọn đâu, cùng xem một vài gợi ý nào.
Vòng 1 lớn ư? Chuyện nhỏ!
Sở hữu một vòng 1 đầy đặn là ước mơ của nhiều cô gái nhưng nhiều người chẳng lấy làm thích thú về điều đó ngược lại còn mong vòng 1 mình bé đi một tí. Vì thế hãy chọn cho mình bộ bikini khoét sâu và có dây áo choàng qua cổ nhé, không quá phô mà cũng chẳng kém phần gợi cảm đâu.
Vòng 3 khiêm tốn
Những cô nàng có vòng 3 khiêm tốn nên chọn cho mình những bộ đồ bơi với phần quần được thiết kế theo dạng quần short hay chân váy ngắn nhấn nhá nhún bèo để cải thiện số đo vòng 3 của mình. Các bạn nên tránh chọn những chiếc quần bơi tam giác truyền thống vì chúng chẳng khác nào đang tố cáo nhược điểm vòng 3 khiêm tốn của bạn!
|
05/05/2011
13857 lượt xem
Hôn không chỉ là sự biểu thị về mặt tình cảm mà đằng sau đó là vô vàn điều chúng ta chưa khám phá hết về nó. Cùng xem nhé !
Lợi ích
1. Tăng khả năng miễn dịch
Theo nghiên cứu mới nhất thì nụ hôn làm tăng khả năng miễn dịch cho phụ nữ khỏi virus Cytomegalovirus ( thuộc họ Herpes ). Virus này lây lan qua đường miệng, có thể gây mù cho trẻ sơ sinh và gây khuyết tật bẩm sinh khác nếu người mẹ đang mang thai nhiễm phải nhưng lại vô hại với người lớn.
2. Giúp chọn người bạn đời tốt nhất
Nhà nhân chủng học Helen Fisher mô tả nụ hôn như là "công cụ đánh giá người bạn đời". Phần lớn vỏ não được dành để nhận cảm giác từ môi, lưỡi, má và mũi. Trong số 12 dây thần kinh ở võ não thì có tới 5 dây thần kinh nhận dữ liệu từ khắp nơi trên miệng.
Nó được xây dựng để đón các cảm xúc nhạy cảm nhất, thị hiếu phức tạp nhất, cả hương vị và nhiệt độ. Khi hôn một ai đó, bạn thực sự có thể cảm nhận được những điều này. Vì vậy, nụ hôn không chỉ là nụ hôn, nó phản ánh sâu sắc bạn là ai, bạn mong muốn gì và bạn có thể cho đi những gì.
3. Đốt cháy calo
Nụ hôn dù ở bất cứ đâu cũng có thể đốt cháy 2-6 calo trong một phút. Không khác chạy bộ trên máy chạy bộ, nhưng một giờ âu yếm cũng có thể đốt cháy calo ngang nửa ly rượu vang.
4. Hôn giữ cơ mặt săn chắc
Khi hôn cũng là lúc các cơ miệng được “luyện tập”. Các nhà nghiên cứu nói rằng bạn sử dụng 30 cơ bắp trong khi hôn và âu yếm. Điều này giúp giữ cho đôi má của bạn gọn hơn, săn chắc hơn và quyến rũ hơn.
5. Hôn là một cách thư giãn tự nhiên
Báo cáo khoa học cho rằng hôn làm tăng mức độ oxytocin, một hóa chất làm dịu cơ thể tự nhiên, và endorphin (hóa chất làm cơ thể cảm thấy tốt hơn) cũng tăng lên. Đồng thời, trong quá trình hôn cũng làm cho lượng dopamine tăng lên khiến chúng ta có cảm giác lãng mạn.
Nhưng biểu hiện tình yêu đôi khi lại khiến cho chúng ta gặp nguy hiểm, theo các nhà nghiên cứu tại Hội nghị khoa học thường niên của trường Cao đẳng Hoa Kỳ (ACAAI) cho biết.
Medical dẫn lời Sami Bahna, Chủ tịch Ủy ban về dị ứng, hen suyễn và miễn dịch của ACAAI cho biết: “Nếu bạn bị dị ứng với một loại thức ăn, mà gặp những phản ứng tương tự sau khi hôn người vừa ăn món ăn đó, đó là điều hoàn toàn bình thường.
Tuy nhiên, trên thực tế có một số bệnh nhân vẫn bị dị ứng khi đối tác đã đánh răng trước đó nhiều giờ. Điều này chứng tỏ rằng trong nước bọt tiết ra có chứa chất gây dị ứng, khi mà thức ăn đã hấp thụ vào cơ thể của đối tác”.
Dị ứng hôn thường diễn ra ở những người hay bị dị ứng với thức ăn hoặc một loại thuốc nào đó. Các triệu chứng của dị ứng hôn bao gồm sưng môi hoặc họng, phát ban, nổi mề đay, ngứa ngáy và thở khò khè, thậm chí nguy hiểm hơn.
Tiến sĩ Bahna mô tả, một bệnh nhân nam giới bị dị ứng với lạc. Anh ta thậm chí thường xuyên có phản ứng phản vệ với lạc - một phản ứng nghiêm trọng và có thể gây tử vong. Sau khi hôn cô bạn gái của mình, anh ta đã bị ngứa miệng và sưng môi. Cô gái thừa nhận trước đó đã ăn lạc, tuy nhiên hai giờ sau khi ăn, cô đã đánh răng cẩn thận, súc miệng nhiều lần và nhai kẹo cao su trước khi trao cho anh ta một nụ hôn.
Tổng hợp
|
28/04/2011
3330 lượt xem
Dịch Vụ Gmail của Google ngày nay được rất nhiều người sử dụng và ưa chuộng. Nhưng những tính năng tiện ích của Gmail có thể bạn chưa biết hết
Sign out từ xa: Bạn mở mail ở những nơi như dịch vụ internet, ở nhà hay mượn tạm ai đó mà vội quá chưa kịp Sign out nhưng không thể quay lại nơi đó? Tính năng này sẽ giúp ích bạn. Kéo xuống cuối trang bạn sẽ thấy dòng " Hoạt động gần đây nhất của tài khoản/Last activity on your account", bấm vào "Details/ Chi Tiết" =>> chọn "Sign out all other sessions/ Đăng xuất...."
Tránh bị spam khi nhận thư nhóm: Khi làm việc hay học tập bạn thường được nhận những mail được gởi cho nhiều người cùng lúc, đôi khi lại nhận những tin nhắn không phải của mình khiến bạn khó chịu (reply all).
Hãy chọn “Smart Mute” trong “Gmail Labs”, sau đó bạn sẽ không nhận được tin nhắn mới, ngoại trừ tin gửi riêng cho bạn hoặc một e-mail mới gắn địa chỉ của bạn vào dòng “CC” hay “To”. Hơn nữa, “Smart Mute” cũng đồng loạt được áp dụng trên cả Gmail-Mobile lẫn Gmail-Web.
Trả lời thư tự động: Bạn bận việc hay đi đâu du lịch đâu đó mà không muốn người khác gởi mail cho mình chờ reply trong khi bạn không thể? Gmail có tính năng này có thể giúp bạn. Đế kích hoạt, chọn thể " General" trong " Mail Setting", kéo xuống và chọn " Vacation responder on", ghi chủ đề và tin nhắn muốn gởi, chọn khoảng thời giang đi vắng và cuối cùng là "Save Changes".
Phím tắt: Các thao tác dài dòng khiến bạn cảm thấy mất thời gian? Hãy dùng những phím tắt của Gmail, nhớ những thao tác mà bạn hay sử dụng, sẽ giúp ích rất nhiều đấy. Vào " Gmail Setting", chọn " Keyboarf shortcuts on". Xong rồi! Tèn ten :D
Cho phép người khác truy cập Inbox của mình: Bạn có thể cấp quyền cho ai đó có thể xem thư và trả lời thư giúp bạn bởi tính năng này. Vào "Mail Setting", chọn " Accounts and Import" và nhập địa chỉ người đó vào. nếu đồng ý, họ có thể đọc và trả lời thư của bạn bằng tài khoản của họ.
Hoàn tác gởi thư: Bạn nhấn nhầm nút "Send" trong khi chưa viết xong mail hoặc muốn thay đổi 1 vài chi tiết. Tính năng này vô cùng hữu dụng cho người dùng, hệ thống sẽ báo là thư đã được gởi và bạn muốn "Huỷ" không, nhờ đó bạn có thể lấy lại mail trong vài giây. Vào "Gmail Setting", chọn "Lab", trong "Hoàn tác gửi/ Undo" chọn "Bật"
|
27/04/2011
15468 lượt xem
Hi, guys! Mình viết bài này dựa trên kinh nghiệm bản thân 2 năm liền du lịch ở Phú Quốc cũng như tiêu chí tên gọi của web này THỔ ĐỊA :) Vì thế nếu có điều chi sơ sót hoặc không đúng mong các bạn góp ý mình sẽ chỉnh sửa để những ai có ý định đi đọc bài này sẽ tự tin vác balô và lên đường :X
Nếu bạn ở Sài Gòn thì hãy đón xe xuống Rạch Giá. Đi Phương Trang hay Mai Linh chuẩn bị khoảng 250k đi - về, rẻ hơn thì có xe Tuyết Hon ( xe nhỏ ), những xe này đều đưa tới nơi bạn cần đến chứ không phải thả ở bến xe rồi tự đón taxi đi đến bến tàu đâu, mất khoảng từ 5 đến 6 tiếng tới Rạch Giá. Nhưng mình nghĩ bạn nên canh giờ đến sớn trước 1 - 2 tiếng tàu chạy để nghỉ ngơi và ăn uống. Vé tàu cũng nên book trước, nếu mình không lầm thì năm nay vé đã 300k/lượt, đi mất 2 tiếng, vừa đi vừa ngắm cảnh đẹp vô cùng. Khi còn trên tàu nhân viên sẽ hỏi bạn mua vé xe đi vào trung tâm Phú Quốc thì bạn nên mua khoảng 30k - 50k vì nếu đi taxi chi phí sẽ mắc hơn nếu bạn đi ít người.
Đi trong mùa du lịch thì việc book phòng cũng không ngoại lệ nếu bạn không muốn phải lang thang trên đảo 1 mình :D. Phòng ở hay giá cả mình không rành lắm vì mình được ở free :"> Đi trong khoảng tháng 6 đến giữa tháng 7 là okay nhất vì biển êm, bạn lại thoả thích đi chơi không sợ trời mưa ảnh hưởng đến việc tham quan.
Đến Phú Quốc rồi nhưng bạn lại lo là không có phương tiện đi lại? Biết tâm lí này nên người dân địa phương luôn có dịch vụ cho thuê xe gắn máy, tay ga hay số đều có cả không cần giấy tờ tuỳ thân nhưng bạn cũng đừng quên mang theo bằng lái và thoả thuận giá cả nếu đi chơi xa. Có 1 nhà nghỉ công đoàn ở ngay chợ đêm Phú Quốc sẽ rất tiện khi tối bạn muốn đi ăn uống hay mua sắm.
Bão Sao, bãi Khem, suối Tranh, suối Đá Bàng, Dinh Cậu,...là những nên bạn nên ghé qua khi đến đây, đẹp khỏi chê. Bãi Khem nằm trong khu quân đội nếu có ý định tham quan thì bạn nên thuê xe máy vì họ không cho xe hơi vào. Mình đi 2 lần rồi mà vẫn chưa được đến bãi Khem :((:(( Suối Đá Bàng bây giờ ô nhiễm hơn trước do người ta vào tham quan, ăn uống mà vứt rác bừa bãi, khi đến đây bạn có thể gọi món ăn ở đó hoặc tự mang theo nhưng nhớ thu dọn bãi chiến trường nhé :) Đến Bãi Sao thì hãy gọi còi - đặc sản của Phú Quốc đó, ngoài ra còn rất nhiều món nữa nhưng mình chỉ thích còi nên giới thiệu :P
Khi không biết đường hay muốn đi ăn uống mà không biết chỗ cứ mạnh dạn hỏi vì người dân nhiệt tình lắm. Nhà hàng Zen, Home sweet home coffee là 2 nơi ấn tượng với mình nhất vì đẹp, sang và ngon. Tối rảnh rỗi cứ đi lòng vòng thì sẽ thấy nhiều địa điểm thú vị nữa. Nói chung là cứ tự tìm hiểu, có thắc mắc gì nếu biết mình sẽ giúp. Bật mí là chi phí mình đi mỗi lần chưa tới 2 triệu đâu, từ 3 đến 5 ngày vì chưa tính tiền ở, bạn chuẩn bị hơn số đó là okay rồi :) Cám ơn đã đọc bài này. Bonus thêm vài tấm hình
bãi sao. Nước biển 3 màu, cát trắng mịn
suối tranh
suối Đá Bàn
|
23/04/2011
12377 lượt xem
Cuốn sách được coi là mốc đánh dấu 20 năm Hoa Học Trò và 10 năm chuyên đề 2! khiến hàng ngàn bạn đọc "nóng " hơn bao giờ hết khi vẫn chưa chính thức ra sạp. Dù mới chỉ ra sạp chưa được 1 tuần nhưng đã đứng trong TOP sách bán chạy trong 7 ngày gần nhất của VINABOOK.COM. Link: http://www.vinabook.com/product/?target=bestseller&day=7&cat=353
Tập hợp những cây bút tên tuổi từ 2! như Ploy, Phạm Lữ Ân, Đoàn Công Lê Huy, Hoàng Anh Tú,...mang đến sự hấp dẫn và mong chờ từ đọc giả. Cuốn sách của cảm thức - với những hương vị mới lạ, từng cung bậc tình cảm, những sâu sắc và đam mê của tuổi trẻ đều được gói gọn trong một.
Tôi còn muốn giới thiệu nhiều và nhiều hơn nữa nhưng câu chữ và từ ngữ có giới hạn nếu như bạn muốn biết có đúng như những gì tôi nói thì hãy đọc và tìm hiểu. Tôi tin chắc rằng bạn không chỉ đọc một lần mà còn phải đọc nhiều lần.
|
21/04/2011
1663 lượt xem
Nói tới Kiên Giang không chỉ nói tới nước mắm, rượu sim mà còn là bún cá. Không biết từ bao giờ bún cá đã thành đặc sản của vùng đất này. Có những lần đi Hà Tiên về ghé ngang tiệm bún quen ăn hết rồi mà vẫn còn thèm 1 tô nữa, vậy mới biết sức hấp dẫn của món này.
Từ ngày lên Sài Gòn chưa ăn thử bún cá ở đây nhưng mà lúc nào tui cũng mong về quê chạy đi ăn 1 tô cho đỡ thèm. Ở Rạch Giá, cá lóc không phải là cá nuôi mà là cá đồng, to đàng hoàng chứ không phải nhỏ tong teo đâu. Màu trắng của thịt cá hoà với màu tôm đỏ au như gạch ăn chấm mắm ớt, chưa kể mùi thơm của rau, tỏi phi thơm lừng...ực ực. Nói tới là thèm ơi là thèm.
Mấy Địa nào có dịp ghé quê nhà tui thì phải ăn 1 tô bún cá thì mới được gọi là đã ghé Kiên Giang đó, còn muốn ăn thử thì hỏi thăm đường Mạc Cửu quán bún cá xéo trường Kinh Tế - Kỹ Thuật thì ai cũng biết. Ngoài chỗ đó ra thì còn nhiều chỗ khác ăn cũng ngon không kém đâu, đảm bảo húp hết nước lèo 1 tô mà vẫn còn thèm ăn tô khác :)
Tô bún cá ở chỗ mà mình hay ăn đây. Ngon lắm đó :">
|