Vô tình tôi biết đến quán này trên dòng giới thiệu mục giải trí của báo thanh niên, mang thú vui hay đi tìm những quán cà phê lạ tôi một mình lần mò đến với quán. Khi đi ngang qua địa chỉ 17 Ngô Thời Nhiệm chỉ thấy một tiệm rửa xe bên dưới tòa lầu cũ kỹ quét vôi vàng loang lổ,cửa sổ sơn xanh đóng kín, mường tượng như căn gác của cô tiểu thư khuê các ở thập niên 30 thế kỷ trước mà ta vẫn thường thấy trong phim chiếu cảnh Hà Nội; Ngần ngại tôi chạy qua một tẹo, để xem còn số 17 nào không, không ! Suy nghĩ một lúc rồi đánh vòng lại để hỏi anh thợ rửa xe xem có cái quán xá nào trên ấy không.
Theo hướng dẫn của anh thợ tôi lần theo cầu thang chật hẹp, cánh cửa kêu cót két, đồ đạc trong phòng mang phong cách giản dị và cổ xưa, tuy nhiên vẫn sạch sẽ gọn gàng, bước vào quán tôi có cảm giác như đang về phòng của một người bạn cũ, cô chủ tên Tiên_linh hồn của quán đang thoải mái phì phèo điếu thuốc bên cạnh ly cà phê và laptop, anh phục vụ đầu trọc dễ thương hay cười.
Từ đó tôi và nhóm bạn trên ttvn vẫn thường hay ghé quán, chỉ là những lúc muốn tâm sự hay nghỉ trưa cùng nhau chứ không thể làm địa điểm offline được vì phải giữ không gian yên tĩnh, có lần chúng tôi bị nhắc nhở vì đã ăn to nói lớn trong quán.
Buổi tối muốn có chỗ ngồi thì phải gọi điện đặt trước (đây là đặc điểm mà tôi rất ghét, nếu không phải hẹn hò thì thường các cuộc chơi đều được bắt đầu bằng ngẫu hứng, chỉ cần nhấc máy lên alo: "Nếp đi!" là 30 phút sau có mặt ). Đến 21h linh hồn của quán_Tiên sẽ biểu diễn, đôi khi bằng cây đàn ghita, đôi khi bằng giọng hát và cả bằng khiếu ăn nói có duyên của mình. Có lần tôi đến mà không đặt chỗ trước, loay hoay mãi mà vẫn không tìm được chỗ cô chủ chỉ cho mình, thế là tôi bị cô la, thật bất ngờ, lần đầu tiên tôi bị chủ quán nước la, nhưng bằng giọng pha trò dễ thương, tôi thấy mình bỗng như chàng trai vụng về khi lần đầu tiên hẹn hò với bạn gái.