Một lần nhân dịp sinh nhật đứa con gái tôi 6 của tuổi, gia đình tôi cùng vài bạn bè và các cháu nhỏ ra bến Bạch Đằng định tổ chức 1 bàn tiệc trên tàu nhà hàng. Do nhà xa và lại nhằm ngày cuối tuần bị kẹt xe, ra đến nơi khoảng 7h15 nhưng các tàu đều hết chổ duy chỉ còn lại tàu Mỹ Cảnh là còn vắng khách nên chúng tôi bước lên dù nhìn bên ngoài tàu Mỹ Cảnh nhìn không đẹp và sang trọng như các tàu khác. Lúc gọi món ăn, nhìn menu thấy giá khá mắc nhưng nghĩ thôi kệ vì tàu du lịch mà. Phục vụ đến, tôi gọi trước 1 đĩa "gỏi ngó sen tôm thịt", 1 "nai xào lăn" và 1 "cá chẽm chưng tương". Anh phục vụ bảo mỗi món nên gọi 2 đĩa ăn mới đủ mặc dù tổng cộng có 6 người lớn và 4 trẻ em nhỏ. Tôi nói tôi còn gọi nhiều món khác nữa nên mỗi thứ 1 đĩa là được rồi. Nhưng khi món gỏi được đem ra, tôi mới thấy anh ta nói có lý. Cái đĩa nhỏ xíu lèo tèo ba bốn con tôm, vài miếng thịt và mấy cọng ngó sen, không biết làm sao mà chia cho đủ 1 vòng. Gọi phục vụ lại, tôi kêu thêm 1 đĩa nữa thì anh này bực bội nói như quát vào mặt tôi: "Đã nói trước rồi mà không nghe, bây giờ đông khách chờ lâu đó ". Khi ăn thử 1 miếng gỏi, nó chua ê hết răng và toàn mùi giấm. Tệ hơn là cái món cá chẽm, khi gắp thử 1 đũa tôi phải phun ngay ra ngoài bởi cái mùi thum thũm cá ươn và không cho ai đụng vào vì sợ đau bụng. Tội nghiệp mấy đứa nhỏ chưa ăn được gì, tôi gọi 4 chén súp cua. Khủng khiếp, 4 cái chén nước sền sệt nhỏ xíu, tìm mỏi mắt cũng không ra 1 miếng cua nào hết, chắc toàn là hột gà quậy với bột, vậy mà menu để giá 95.000đ 1 chén. Tôi định gọi thêm món khác nhưng mọi người nhất định không cho vì họ nghĩ chắc cũng không ăn uống gì được. Lúc này muốn xuống cũng chẳng được vì tàu đă chạy. Vậy là đành để bụng đói hơn 1 giờ đến lúc tàu cập bến. Số tiền phải trả hôm đó gần 3 triệu gồm mấy món kể trên, 2 lon bia, 3 chai nước suối, tiền phục vụ và tính luôn tiền vé (mặc dù lúc lên tàu nhân viên bảo không phải mua vé). Ra về, chúng tôi ai cũng tức anh ách giống như bị lừa. Tàu Mỹ Cảnh đã biến 1 bữa tiệc vui của chúng tôi thành 1 câu chuyện cảnh giác nhớ đời.
|