Chọn kiểu gõ: Tự động TELEX VNI Tắt
 
Pinkpig
Giới thiệu cho bạn bè
Gửi lời cảm ơn

Gia nhập: 17/10/2008

Tổng Lượt Xem:  35118

202 điểm
Lời cảm ơn
0
0
0
0
0
0
0
0
0
0
0
0
Đánh giá
Danh mục địa điểm đánh giá
Lời bình
  •       17/11/2008
    Cafe Lối Về
  • 438 Nguyễn Kiệm
  • Các địa có tin không, đi qua đi lại đường Nguyễn Kiệm không biết bao nhiêu lần suốt 2 năm nay mà tớ không hề hay biết đến Lối Về. Chỉ đến khi gia nhập thổ địa gần đây mới gật gù: Té ra có một quán cà phê gần nhà mình thế mà không đi, tội chi đi cho xa? Đúng là dở hơi.

    Thế là một hôm, tớ quyết định đánh 1 vòng qua 3 cái đường mới tới Lối Về (vì Nguyễn Kiệm là đường 1 chiều mà, từ Đào Duy Anh phải chạy qua Hồ Văn Huê, Hoàng Văn Thụ mới tới nơi). Tớ phải chạy từ từ, nhìn sang phải liên tục để sợ hụt mất quán.

    Quả thật, "hành trình" tìm đến quán của tớ cũng gian nan như đi tìm "lối về" vậy. Dứt áo ra đi bao giờ cũng dễ dàng, nhưng để tìm lại chốn cũ bao giờ cũng khó khăn gấp bội. Có bao giờ bạn nhận thấy khi tạm biệt gia đình lên thành phố trọ học thật dễ dàng vì một phần ta mang theo cả niềm tin và hy vọng của cả gia đình, một phần ta lại mừng vì từ đây đã được tự do. Thế nhưng, cho đến khi ta đã đạt được một chút gì đó, muốn tìm về những ngày tháng cũ thật quá khó khăn, nào công việc, nào cơm áo gạo tiền cứ níu chân ta ở lại nơi này mà quên mất ở nơi xa kia, có bóng cha dáng mẹ đang mòn mỏi chờ trông.

    Thế là cuối cùng tớ cũng đến được lối về, bước qua cái cổng nhỏ thấp thấp bằng gạch cũ, vén những cành dây leo lòa xòa trước mặt là thấy ngay một chiếc cầu nhỏ,. Thật tiếc là nước dưới cầu không được chăm sóc kỹ nên bị đục và rêu rác lềnh bềnh (tối mà còn nhận thấy là biết thế nào rồi đấy).

    Thích nhất là ngồi cạnh bức tường được thiết kế bằng những viên gạch lồi lõm màu xám, nơi lý tưỏng để những cành dây leo bám lên và đung đưa nhè nhẹ theo dòng nước nhỏ chảy tràn. Róc rách róc rách. Hôm nào có gió, mấy cái cây xung quanh lại đung đưa mát rượi, nhiều lúc làm tớ buồn ngủ muốn chết.

    Đôi khi lại muốn đổi vị trí ngồi, bước xuống vài bậc thang là đến khu toàn ghế nêm, chọn chỗ ở góc cuối phòng nơi có một cái "cửa sổ đặc biệt".

    Đó là cách gọi của riêng tớ về một khung cửa gổ được đặt trước một bức tranh vẽ cảnh rừng trúc xanh (như Thập Diện Mai Phục ấy), trong ánh sáng vàng vàng, bạn sẽ có cảm giác ở dưới trời đêm trong 1 căn nhỏ nhỏ nhìn ra ngoài là một rừng trúc.

    Hì, tưởng tượng mắc cười nhỉ. Nhưng mà quán nào cảnh đẹp đến mấy cũng phải có cái gì nhâm nhi chứ. Thức uống ở đây không đặc biệt lắm, cũng tạm ổn, nhân viên cũng không quá lơ đễnh là cũng không quá nhiệt tình. Nếu đùng khó chịu quá, bạn sẽ thấy quán này ỔN.
Các phản hồi: (2)
475
 87
Nice
17/11/2008
1 hồi tưởng khá lạ nhưng hay đó chứ. Bạn làm mình cũng nghĩ ngợi về ngày xưa đấy :D
 
464
 118
Kathy
18/11/2008
Nghe kể đã mê rồi, chỗ này hơi xa nên muốn đến cũng hơi bị quải chè, nhưng mà chỗ này rộng lắm hả, sao nghe tả giốgn rừng trúc xanh như thập diện mai phục
 
 

Vui lòng đăng nhập để gửi góp ý của bạn!