Chọn kiểu gõ:
Tự động
TELEX
VNI
Tắt
Đăng nhập
|
Đăng ký
HỒ CHÍ MINH
Hà Nội
Tìm Trên Bản Đồ
Địa điểm
Diễn đàn
Sổ tay
Tạo địa điểm
Viết lời bình
Viết bài diễn đàn
Mời kết bạn
Trang bìa
Sưu tập
Lời bình
Lời cảm ơn
Hình ảnh
Người yêu thích
Cá nhân
AnhNguyen
Xem 4 tấm hình
Yêu thích
Viết lời bình
Viết bài diễn đàn
Kết bạn
Giới thiệu cho bạn bè
Gửi lời cảm ơn
Gia nhập:
9/7/2007
50 lời bình
22 lời bình đầu tiên
3 sưu tập
0 bài viết diễn đàn
36 bạn
Tổng Lượt Xem:
73799
1024
điểm
Lời cảm ơn
0
0
0
0
0
0
0
0
0
0
0
0
Đánh giá
Tỉ lệ điểm đánh giá
5 sao -
6
4 sao -
33
3 sao -
8
2 sao -
1
1 sao -
2
Danh mục địa điểm đánh giá
Lời bình
20/06/2008
Sân Khấu Kịch Idecaf
28 Lê Thánh Tôn, Quận 1
Sân khấu kịch Idecaf...
Những ngày còn là sinh viên, tôi luôn mong đến thứ 3, vì đó là ngày sân khấu này bán vé dành cho sinh viên, với giá vé khá mềm. Đi học tiếng Pháp xong là chạy ra, chìa ra tấm thẻ sinh viên để mua vé, để đắm mình với Trái tim trong trắng, với Cậu Đồng hay với Hãy khóc đi em... Tôi khóc, tôi cười với từng nhân vật, và thấy mình đồng cảm với họ. Tôi cũng thấy tâm hồn mình giàu lên một chút nhờ những nhân vật, những bài học nhân văn của cuộc sống được đưa lên sân khấu kịch. Và có lẽ cứ như thế, sân khấu Ideca đã tạo nên một chỗ đứng khó thay thế được trong lòng tôi..
Vài năm sau quay trở lại, đã biết tìm mua vé của chị bán hàng phía trước, để tìm được chỗ ngồi ưng ý dù có đắt hơn một chút. Và vẫn là những niềm say mê cho những vở kịch, là những nước mắt, nụ cười và chút gì đó làm tim mình mềm đi. Và vì tất cả những điều đó, tôi quên đi cái cổ mỏi nhừ vì ngồi sau một người cao quá, quên cả một ai đó đang nhai rào rào snack sau lưng tôi hay một tiếng chuông điện thoại thánh thót vang lên và cả tiếng nói chuyện oang oang có thể phũ phàng cắt đi mạch cảm xúc của tôi và cả của nhân vật yêu quý của tôi.
Vẫn có thói quen xem tất cả kịch mục của Idecaf khi có thể và khi có người chia sẻ cùng. Xem hết, cười hết, khóc hết khi kịch và đời đôi khi quá giống nhau. Và vẫn ước ao sẽ có một sân khấu đẹp hơn dành cho Idecaf, nơi người diễn viên được trân trọng khi họ đang vắt hồn mình cho nhân vật, thổi vào đó hơi thở và hình thù của cuộc sống. Và cũng mong họ sẽ được trân trọng trong thánh đường nghệ thuật của mình, nơi những đôi giày bẩn được bỏ lại ngoài khung cửa và họ được nghiêng mình cúi chào khán giả, chứ không phải những hàng ghế không rào rào bật lên để lấy xe ra trước.
Tôi mong như thế cho một Idecaf trong mơ...
yêu thích
Gởi cho bạn bè
Tin xấu
Vui lòng
đăng nhập
để gửi góp ý của bạn!
Email cho bạn bè
X
Tên người gởi:
Tất cả bạn trong danh sách
Tìm bạn
Không phải là thổ địa
abc@yahoo.com
Email cách nhau dấu phẩy (,)
Lời nhắn
Email cho bạn bè
X
Tên người gởi:
Tất cả bạn trong danh sách
Tìm bạn
Không phải là thổ địa
abc@yahoo.com
Email cách nhau dấu phẩy (,)
Lời nhắn
X
Lời cảm ơn
Avatar đẹp quá!
Bạn dễ thương thật đấy!
Cám ơn bạn nhé!
Hình đẹp quá!
Viết thêm đi bạn nhé!
Bạn hài hước quá!
Rất hữu ích!
Bộ sưu tập rất hay!
Viết rất hay!
Hoạt động tích cực nhỉ!
Hồ sơ hay nhỉ!
Bạn thật lãng mạng!
Đang gửi...
Gửi tin nhắn
X