Chọn kiểu gõ: Tự động TELEX VNI Tắt
 
cucainho
Giới thiệu cho bạn bè
Gửi lời cảm ơn

Sở thích: - Sách - Nhạc Trịnh - Du lịch - ... Ngủ
Gia nhập: 29/7/2010

Tổng Lượt Xem:  66081

905 điểm
Lời cảm ơn
0
0
0
0
0
0
0
0
0
0
0
0
Đánh giá
Tỉ lệ điểm đánh giá
5 sao -
 3
4 sao -
 24
3 sao -
 5
2 sao -
 2
1 sao -
 0
Danh mục địa điểm đánh giá
Lời bình
  •       07/10/2010
    Nhà Hàng Chay HUỲNH MAI
  • SỐ 1 TRẦN MINH QUYỀN P.10, Q.10
  • Ráng chiều – Nơi tìm về ký ức

    Đến với Ráng chiều trong một tối mưa rả rích, giữa cái lạnh vừa đủ để lòng người se thắt và đủ để ta nép mình vào một góc bình yên vừa tìm thấy.

    Cổng chào của Ráng chiều xinh xắn với những loại hoa đồng nội cùng với chiếc ghế gỗ cũ kỹ đằng sau cánh cổng trắng ngà – mộc mạc, giản đơn nhưng lại sinh động và tràn đầy sức sống. Khi còn là trẻ con vẫn hay kết hoa để chơi trò “đám cưới”, đám con gái cãi nhau chí chóe dành nhau đội vòng hoa và để được “chú rể” đeo cho chiếc nhẫn bé xíu cũng được kết bằng hoa dại. Ta khẽ mỉm cười “Trẻ con mà…”

    Cánh cửa mở ra cho ta một không gian khác bằng hai tiếng “cọt kẹt…” – cái âm thanh vui tai quen thuộc của mấy ngôi nhà cổ kính đầy bụi bám nhưng Ráng chiều thì không như thế - Ráng chiều thân thiện và ấm áp…

    Không gian quán chỉ vừa đủ cho mấy bộ bàn ghế êm ái và cái kệ sách nhỏ đặt xen kẽ, theo ta cách bố trí của Ráng chiều “bề bộn” một cách hợp lý, đôi khi một chút ngẫu nhiên lại mang đến cho tâm hồn sự thanh thản dễ chịu vì không còn cảm giác xa cách. Cũng giống như việc khi yêu một ai đó, chỉ cần hiểu và chia sẻ thì mọi khoảng cách đều được rút ngắn, sẽ không còn cảm thấy đơn lẻ trên con đường dài bất tận.

    Ký ức của quán được thể hiện qua những bức ảnh đen trắng, ta thích nhất bức ảnh giữ lại được khoảnh khắc rực rỡ của Ráng chiều – ai nói sự chuyển đổi đó chỉ có buồn mà không có vui? Đôi khi ký ức là những niềm vui nhỏ theo ta suốt cả đời, có khi lại là những đắng chát oằn nặng cả hai vai… Ráng chiều không mang nghĩa thứ hai, những ký ức ta tìm được nơi đó làm cho ta mỉm cười, làm cây ghita đặt nơi góc phòng không còn buồn bã và lẻ loi.

    Tách café đã cạn từ bao giờ, cô phục vụ nhìn ta cười hiền lành – có lẽ café ở đây không quá đắng vì nhờ có sự nhẹ nhàng và thân tình mà ta vừa nhận được, và dường như cái se thắt ban đầu cũng đã kịp tan đi khi ta cũng mỉm cười đáp lại…
Các phản hồi: (1)
46
 12
Litte...
04/10/2010
Ở Q.10 thì cũng hơi xa nhỉ, tại chị ko rành đường trên đó, nhưng đọc bài viết của em thấy thích quá, chắc chắn sẽ tìm đến khi có thời gian...
 
 

Vui lòng đăng nhập để gửi góp ý của bạn!