Chọn kiểu gõ: Tự động TELEX VNI Tắt
 
Kỳ Long
Giới thiệu cho bạn bè
Gửi lời cảm ơn

Gia nhập: 13/11/2008

Tổng Lượt Xem:  17490

84 điểm
Lời cảm ơn
0
0
0
0
0
0
0
0
0
0
0
0
Đánh giá
Danh mục địa điểm đánh giá
Lời bình
  •       13/11/2008
    Cafe Trầm
  • 123 Đường Thống Nhất, Phường Bình Thơ, Quận Thủ Đức
  •     Tôi vốn không phải là người thích những không gian khép kín như Trầm vì trong không gian ấy tôi cảm thấy mình bị gò bó và không thoải mái. Vốn thường tôi thích những nơi gần gũi thiên nhiên và tuyệt đối yên tĩnh như vườn cây, ao cá, bến sông…và lẽ dĩ nhiên tôi cũng hay săn lùng những quán café như vậy để thả hồn trong tâm tưởng. 

              Nhưng đó là lần đầu tiên tôi bị chinh phục bởi một quán café mà ngay cái tên của nó đã gợi nên khung cảnh tôi không mấy hứng thú- Trầm. Nghe tên tôi mườn tượng ra đó là một quán café nhốt chặt tâm hồn quanh quẩn trong mấy quầy bar hay mấy cái ghế salong sang trọng. Nhưng tôi đã lầm.
    Tôi đến với Trầm là một sự tình cờ và cũng là một kỉ niệm không bao giờ quên. Lần ấy tôi đang gặp một chuyện buồn, một khúc mắc dữ dội trong tình cảm mà tưởng chừng như không có người bạn ấy chia sẻ có lẽ tôi đã không thể vượt qua. Người bạn ấy đã đưa tôi đến Trầm và hai người ngồi đó nguyên buổi chiều mà tôi vẫn chưa mở nói được lời nào về chuyện tôi muốn tâm sự. Có lẽ vì tâm hồn tôi đang xáo động với biết bao suy tư dằn vặt. Khi buớc vào Trầm với cái sự “trầm” mang đầy chất thiền và sự ấn tượng với cái không gian bí ẩn ấy đã làm tâm hồn tôi phần nào dịu xuống và tôi không muốn khuấy đảo nó lên chăng? Người bạn đó hiểu ý tôi và ngồi bàn luận với tôi nhiều chuyện linh tinh khác mà không hề đả động gì đến chuyện tôi muốn kể cho người ấy nghe! 

              Với mấy cuốn thơ đã phai màu và lên mốc vì lâu ngày chưa ai đụng đến, tôi cùng người ấy đàm đạo văn thơ. Dường như tôi quên bén đi những suy tư đang đè nặng tâm hồn mình và thả hồn vào cái bầu không khí mà Trầm đã vận vào tôi lúc ấy. Trong quán bắt đầu thưa người. Tôi và người ấy ngồi gần cửa kính màu nâu thời gian và cùng nhìn ra ngoài đường với dòng người và dòng xe cộ qua lại. Không gian bên trong như ngừng lại trong khi đó không gian bên ngoài vẫn đang giao động như dòng nước chảy. Rồi cuối cùng tôi cũng hé lộ điều muốn chia sẻ cho người ấy. Đó là lần đầu tiên trong đời một người bạn đã chia sẻ với tôi một bí mật lớn lao của đời tôi. 

            Từ đó, Trầm ám vào tôi như một bùa chú không thể tách ra và mỗi khi suy nghĩ việc đi café là tôi nghĩ ngay đến Trầm. Như một kỉ niệm, như một nơi để thiền định tâm hồn và như một nơi để “trầm” cả tâm hồn trong không khí của Trầm ấy.
Các phản hồi: (1)
57
 6
Moonk...
14/11/2008

Đồng ý với bạn là sự chinh phục của trầm, có lẽ với cáh design của trầm, là tuyệt vời. 

 
 

Vui lòng đăng nhập để gửi góp ý của bạn!