Chọn kiểu gõ: Tự động TELEX VNI Tắt
 
Kea Seth
Giới thiệu cho bạn bè
Gửi lời cảm ơn

Gia nhập: 7/10/2008

Tổng Lượt Xem:  8828

70 điểm
Lời cảm ơn
0
0
0
0
0
0
0
0
0
0
0
0
Đánh giá
Danh mục địa điểm đánh giá
Lời bình
  •       09/10/2008
    Cafe Trầm
  • 100 Trần Huy Liệu, Quận Phú Nhuận
  • Ngày trước thích đến Trầm, tuần nào cũng phải có vài ngày ghé. Thích ngõ vào sâu với hàng tre, cánh cửa gỗ dầy, mở ra là thấy lối đi bằng đá xinh xinh qua hồ nước, rẽ phải thấy cầu thang gỗ, thoang thoảng đâu đây hương nhang trầm sâu lắng. Thích chọn một chỗ ngồi bên cửa kính, nhìn ra hàng nến lấp lánh trên mặt nước, những cánh hoa lãng đãng trôi, chung quanh là ánh đèn rất nhẹ, vừa đủ để bóng tối buông lơi trên vai, có nền nhạc thảng hoặc dịu dàng, thảng hoặc tha thiết.

    Trầm (từng) là một quán cafe đẹp, rất đẹp. Đẹp bởi cái không khí lắng đọng êm ả, đẹp bởi cái bóng tối buông lơi trên vai, đẹp bởi ánh nến dịu  dàng, đẹp bởi hương trầm thơm rất riêng. Đến Trầm là muốn nói khẽ, cười khẽ, cử động cũng nhẹ nhàng. Những anh phục vụ ngày ấy của Trầm đều rất nhẹ nhàng, rót thêm trà vào ly cho khách cũng khẽ khàng xin phép trước. Có một đêm giao thừa cảm thấy cô đơn cùng cực, đến Trầm tìm một ly rum, một ít men say, nhưng rồi thấy thật không hợp. Ở Trầm chỉ chiêu từng ngụm trà, hoặc cafe, để tâm hồn thả trôi nhè nhẹ. Chỉ vậy thôi, vì là Trầm mà.

    Nhưng đấy là ngày xưa. Mỉm cười. Kể cũng tiếc. Quy luật tất yếu của cuộc sống là những quán cafe hay hay, người người sẽ tìm đến. Ngày dần ngày làm Trầm trở nên.. hết trầm. Có một vài buổi trưa đến quán, đông nghẹt người, đông đến mức máy lạnh chỉ khiến không gian hầm hập hơi, mùi đồ ăn, mùi khói thuốc, mùi.. nhặng xị, và tiếng ồn cười nói đập bàn đẩy ghế khắp nơi. Thấy cũng tiếc, thấy buồn như lạc mất một người bạn cố tri. Những người phục vụ cũng hối hả tới lui, khó tìm cái cung cách nhỏ nhẹ lịch thiệp khiến ấn tượng ngay từ lần đầu đến. Vậy nên cũng thôi, lẳng lặng từ giã Trầm.

    Dẫu sao, cũng sẽ không quên, quán quen một thời, quen tới mức trong một lần viết truyện, đã nghĩ sẽ giữ Trầm làm điểm đến cho một lời hẹn nhiều năm.






    Thêm một truyện vui vui, Trần Huy Liệu đoạn giữa Nguyễn Văn Trỗi và Hoàng Văn Thụ, ngày xưa hay đùa rằng một đầu là Trầm, đầu kia là Lặng, đoạn đường Trầm Lặng đi qua đi lại không biết bao lần mặc dù đông nghẹt. Nhưng giờ thì Trầm đã bớt Trầm, còn Lặng đã thành.. Nổi, đành giã từ đời cafe mà chuyển qua đi uống Trà Đạo. Trầm ơi, Lặng ơi +______+


    *Note: 4 sao rưỡi cho ký ức, trừ mất một sao rưỡi hiện tại ^^
 

Vui lòng đăng nhập để gửi góp ý của bạn!