Chọn kiểu gõ: Tự động TELEX VNI Tắt
 
Việt Nam | Hồ Chí Minh | Hà Nội
Cafe Trầm
Phân loại:
Địa chỉ: 100 Trần Huy Liệu, Quận Phú Nhuận
135
 183
Duyên...
27/06/2011 
 
Về Sài Gòn những mùa tháng sáu mưa rào ướt phố, con đường 3 tháng 2 nghiêng mình suy tư trầm lắng, lá xà cừ bỗng viết thành dòng thơ bỏ dở...có đôi mắt ai chợt thẹn thùng sau thoáng chạm bất ngờ trên phố. Sài Gòn dịu dàng tháng sáu như cô gái thuở yêu, từng nhịp thở cứ dập dồn trong con tim thổn thức. Tựa vai vào đêm lặng nghe tiếng gió thì thào những lời yêu dấu. Lòng nhẹ thênh thênh…

Sáng nay thấy màu nắng rộn tươi nhảy nhót trên theo gánh hàng hoa của chị áo nâu. Con đường thân quen bỗng thấy thêm yêu thương kì lạ. Bước chân đưa ta trở lại những nơi tưởng như đã là kỉ niệm. Trầm cà phê bây giờ vẫn thế, vẫn nét cũ kĩ và tiếng cửa rên nhè nhẹ nhắc ta về một thuở yêu thương nồng nàn.

Ca khúc của Ngô Thụy Miên da diết với những nét thanh nét trầm ghép lại như mảnh thời gian vô tận đang chầm chậm, chầm chậm trôi qua. Ta bỗng như đứng lại giữa dòng đời tấp nập, dõi mắt nhìn theo để cố tìm lấy những thân quen. Ly cà phê trầm mặc bên bàn như giận hờn vì nỗi ơ hờ của cô gái…Bàn tay xoa vào nhau để tìm chút hơi ấm …


Ngày ấy ở Trầm, mỗi bậc đá cũng gắn bó với ta thành những khoảnh khắc đẹp. Từ cánh cửa gỗ cũ kĩ thường rên nhẹ mỗi lần bàn tay chạm mở, tiếng rên nhẹ làm ta muốn ghi lại cái chầm chậm rất đỗi thường nhật ấy. Ta tìm đến Trầm sau những bộn bề của cuộc sống, có đôi khi chỉ là ngồi trong vô định cho mọi thứ trôi đi, trốn mình vào một góc để quên hết mọi thứ cơm áo gạo tiền ngoài kia. Trầm đồng điệu với ta ở chỗ ấy. Không gian nhẹ nhàng, dòng nước mát trong, đến cả cỏ cây cũng như hiểu được lòng người.

Bạn hay tới Trầm một mình như ta. Hai đứa chọn hai chỗ ngồi kín đáo, ta thường tự kêu cho mình một ly cà phê ít sữa, rồi lặng im, có khi chỉ là lặng ngắm một nhành hoa nở bên thềm, là nghe tiếng lá nhẹ lay sau mỗi cơn gió, là để nghe bước chân của gió đang đi trên bàn hay lùa vào. Cảm nhận một cuộc sống rất khác sau cánh cửa gỗ cũ kĩ kia. Bạn cũng thế, luôn đi một mình, để làm gì ta chẳng biết…Cho đến một ngày, hai đứa chạm mặt nhau…Ta bỗng giật mình bởi thấy ở bạn một cái gì đó thân thuộc và gần gũi như chính những người thân của mình. Bạn bảo bạn tới Trầm là để muốn hãm cái vội vã của phố phường bớt lại, là để tìm cho mình sự an lạc từ ngay trong hiện tại. Ngồi ngắm dòng nước trong, lặng nghe bản nhạc yêu thích… Vậy là ta với bạn và Trầm đã thành điểm hẹn. Ngồi chung bàn, nhưng ta và bạn có cách thưởng thức riêng, không huyên thuyên những chuyện trên trời dưới đất, không bàn luận những chuyện của người đời…Có khi chỉ là một câu chào, một cái gật đầu nhẹ, một nụ cười thôi…cũng đủ. Thế là đủ, với ta, với bạn. Bạn bảo ở Sài Gòn chẳng bao lâu nữa, đi xa rồi chỉ nhớ góc cà phê ở Trầm nhất thôi. Bạn bảo muôn vật đều thay đổi, bạn chỉ sợ mai này đi rồi, khi quay trở lại không còn tìm được những nét cũ kĩ, và kỉ niệm trong vắt như thế!

Không có những chia ly bịn rịn, bạn đi như gió phải thổi, như cây phải lớn lên, như mây bay trên trời, tự nhiên và nhẹ nhàng. Ta cũng thế. Thi thoảng những dòng tin nhắn về vẫn nhắc về cái góc cũ kĩ ấy, về Trầm, và về Ta …với nỗi niềm của một kẻ xa xứ…

Hôm nay ta mới quay lại Sài Gòn sau những ngày dài lăn lộn, điều đầu tiên vẫn thấy một màu yêu trên từng góc phố, hàng cây. Ta bước chân vào lại nơi xưa, run run mở cánh cửa gỗ để nghe một tiếng rên nhè nhẹ…Ngoài kia nước vẫn hiền hòa chảy, hoa vẫn cười trong nắng, gió đang nhởn nhơ vui đùa cùng cây lá…bạn à!
 
Tên người gởi:
Email 1:
Email 2:
Email 3:
Email 4:
Email 5:
Chọn kiểu gõ: Tự động TELEX VNI Tắt
Nội dung: