|
Cafe Trầm
|
Phân loại: |
Địa chỉ: 100 Trần Huy Liệu, Quận Phú Nhuận |
|
|
|
12/11/2009
|
|
Hôm nay về lại Trầm như về lại 1 chốn ngày xưa, cũng chẳng biết bao nhiêu tháng ngày đã trôi wa nó xa Trầm, xa luôn cả cái chốn mà nó cho là thiên đường hạnh phúc...Ko phải vì nó quên Trầm mà nó sợ....người ta thường hay nói kỷ niệm là thứ đáng sợ nhất trong hạnh phúc, nó không dám đối diện với Trầm vì nơi đó chứa toàn bộ kỉ niệm hạnh phúc của nó....Hạnh phúc ấy hôm nay đã trôi theo từng bước chân trên lối đi của Trầm, trên những bậc đá bé nhỏ xinh xinh - lối đi ngang qua hồ nước mà nó yêu thích nhất ở Trầm.
Vẫn là Trầm ngày xưa của nó, 1 không gian đẹp, trầm lặng không ồn áo, một không gian hiếm có quán cafe nào ở sài gòn có được.Và vì thế dù không dám đến Trầm nhưng nó vẫn phải tìm đến vì ko có quán nào có thể thay thế được. Vẫn là những bản nhạc trữ tình da diết ngày cũ, mọi thứ vẫn nguyên vẹn như ngày xưa duy chỉ có nó là khác - tâm trạng, cuộc sống và hạnh phúc cũng đã khác đi thật nhiều...quan trọng nhất là giờ đây chỉ còn nó và Trầm...Nó muốn chọn chỗ ngồi ngày cũ, tìm chút hơi ấm còn sót lại...nhưng nơi ấy chỉ dành cho những ai đang hạnh phúc, với nó hạnh phúc đã xa wá rồi...đành chọn cái bàn mà ngày trước mỗi lúc hết chỗ nó vẫn ngồi với anh, sao cảm giác lại trống trãi đến thế này...từ cái ngày ấy, nó cứ nghĩ rằng mình cứng rắn, trái tim mình thành băng đá rồi, nhưng hôm nay về với Trầm, hình như nó lại được về với chính nó - vẫn yếu đuối với những kỉ niệm của ngày hôm wa...Gọi cho nó 1 ly nước quen thuộc, loại nước mà nó chưa 1 lần thay đổi khi bước chân vào Trầm - lipton chanh đá, ít ngọt...kêu nước xong, 1 giọt nước lăn dài trên má, ngày xưa nó chẳng bao giờ phải gọi nước, anh luôn nhớ từng sở thích của nó, lúc nào gọi nước xong anh luôn thêm 1 câu, "lipton ít ngọt nha!"...HÔm nay, chính nó phải gọi nước cho mình, phải đi trên con đường đời bằng đôi chân cô độc cà con đường ấy giờ đây chỉ còn 1 mình nó...và sẽ chẳng có ai ở bên vỗ vễ, động viên và phía cuối con đường ấy cũng ko còn anh nữa...
Từng ngụm lipton chanh đá thường ngày ngọt ngào sao hôm nay bỗng đắng ngắt...cái cầu thang dẫn lên khu D - khu dành cho người hạnh phúc xuất hiện từng cặp yêu nhau...nó vẫn thấy thấp thoáng bóng hình của ngày hạnh phúc...nhưng rồi hiện tại là những nhát dao cứa vào tim, kỉ niệm là những lằn roi quất vào trái tim nó...
Khi Trầm đóng cửa sữa chữa và rồi đổi sang địa điễm hiện nay, nó sợ tình yêu của mình cũng sẽ tan nát như Trầm nhưng anh đã nói "tình yêu của anh là vĩnh cửu" và giờ đây khi Trầm vẫn nguyên vẹn nhưng tình yêu ấy đã vỡ tan rồi...nó chẳng mong sẽ gặp lại anh ở Trầm...có lẽ như thế sẽ tốt hơn!
Cảm giác đau đớn, trống vắng nhưng có phần dễ chịu khi đến Trầm...Xa Trầm và xa cả những kỉ niệm của những ngày hạnh phúc....Ngày mai rồi ngày kia nó vẫn sẽ quay lại vẫn làm một khách hàng trung thành của Trầm vì nó tin rằng cách tốt nhất để vượt qua nỗi đau là đối diện và song hành cùng nó.... |