Chấm 5 sao bởi đây là địa chỉ ruột. Nhà tôi tới đó đúng 1 phút... cuốc bộ.
Tôi đã gắn bó với địa chỉ 170 Đội Cấn từ khi cô chủ nhà kinh doanh dịch vụ internet. Sau đó cô sửa sang lại nhà và biến nó thành quán Hưng Long. Thực sự nó đã lột xác và khiến mọi người ngỡ ngàng. Bởi vì cách bố trí không gian khá linh hoạt cho một diện tích khiêm tốn. Hơn nữa, khi đó ở đoạn phố Đội Cấn (tính từ đầu chợ Ngọc Hà tới chùa Bát Tháp) này chưa hề có một cái quán cà phê - trà đúng nghĩa.
Những ngày đầu vắng khách, chủ yếu là hàng xóm ghé qua. Có lẽ bởi mặt tiền của quán cực kì giản dị với tấm biển Hưng Long bằng gỗ nâu, chứ không phải hộp đèn sáng choang màu mè. Với tôi, chính cái lối vào giản dị ấy lại là điểm hấp dẫn. Mở cánh cửa màu nâu với những ô kính kín đáo, bước vào, bạn cảm giác như trở về căn phòng khách nhà mình.
Ánh sáng ấm áp, lối đi nhỏ dẫn qua hai phòng ngồi sàn (bàn thấp kiểu Nhật) thẳng tới khu bán ngoài trời (mái ngói, bàn ghế sắt, một khoảnh vườn nho nhỏ). Những bình hoa dễ thương, cũng rất giản dị, được cô chủ chăm chút. Cô chủ có ba cậu con trai rất bảnh (tôi thậm chí có lúc định bắt chuyện với anh con trai cả và đề nghị cô chủ nhận tôi làm con dâu, hi hi), cô luôn ở đó, đem lại cảm giác một bà chủ nhà luôn sẵn sàng tiếp đón các vị khách. Mấy em phục vụ trẻ, non nớt, mang dáng vẻ của những đứa em xinh xắn, ngoan ngoãn, dễ bảo.
Tôi thường lê la uống trà long nhãn, cho dễ ngủ, hoặc trà quý phi. Đôi khi giữa trưa ghé vào ăn một ly kem mát lạnh. Ở đây có cà phê, trà, sinh tố, nước ép, nhưng nói chung tôi thích uống mấy món trà tàu, cắn hạt dưa, hạt bí. Gọi một ly trà, kêu em gái nhỏ mang cho một phích nước nóng và hũ đường, tha hồ ngồi suốt buổi chiều.
Rồi quán đông khách dần dần. Tôi không ngạc nhiên khi thấy khách của quán ở đủ mọi độ tuổi. Các bạn tuổi teen buổi tối đến rất đông, rải rác ban ngày là các bác "sồn sồn", các anh chị nhơn nhớn. Tôi đã tổ chức hai cái sinh nhật ở đây rồi. Mấy nhóm bạn tôi dắt đến đều rất thích.
Cách đây 1 năm, tôi rời Hà Nội, xa cái quán trà thân thiết này. Tháng 3 vừa rồi, tranh thủ về lúc Hà Nội còn sót chút ren rét, tôi rất vui vì lại được lê la ở Hưng Long. Suốt 32 ngày về thăm nhà, tôi không nhớ là bao nhiêu lần ngồi đó. Tôi lấy cớ không có xe đi lại và tôi hẹn hầu như tất cả bạn bè anh em tới Hưng Long. Quả thật cứ coi đó là cái phòng khách nhà mình. :)
Nhớ lắm! Hẹn ngày về!