Thứ bảy, cuối tuần mà còn bị thầy "Tối ưu hoá" hành học bù sáng lẫn chiều. Trưa đó, rủ đám nhí nhố cùng "khám phá" Ylife cafe, một quán mình biết qua báo chí đã lâunhưng chưa có dịp đến thử.
Thông tin về Ylife thì chắc cũng nhiều, thậm chí cứ google là sẽ ra cả mớ, nên chắc không cần "ca thán" lại.
Hôm đến quán chỉ có một chị phục vụ. Mà gọi phục vụ có lẽ không hợp. Chị như một người chủ nhà tiếp chúng tôi, hỏi chúng tôi muốn uống gì và làm cho chúng tôi, còn lại, muốn một tấm nệm để ngồi, muốn ngồi sang bàn khác, cứ tự nhiên tự phục vụ.
Cảm giác ở trong quán cũng không như...ở quán, mà như đang ở nhà ai đó. Gian phòng khá nhỏ, kê vài chiếc bàn, và ngồi bệt xuống đất. Ở trong gian phòng nhỏ đó, người ta chợt cảm giác mọi thứ gần gũi hơn. Muốn bắt chuyện với người bàn bên cạnh, người bàn kia, bàn nọ chắc cũng được, vì khoảng cách gần lắm.
Không gian rất yên tĩnh. Bạn bè muốn nói chuyện cũng ý thức hạ giọng một chút. Xung quanh toàn sách là sách. Nhạc hoà tấu êm dịu. Những chiếc đèn toả ánh sáng ấm áp. Khá lí tưởng phải không? Tôi tự nhủ, dù đến đây một mình cũng khá hợp lí đấy chứ. Như một nơi để tĩnh tâm.
Chị chủ quán khá thân thiện. Chị nhiệt tình nói về từng loại thức uống. Sau món khoai tây chiên, chị lại nhiệt tình rót trà cho từng đứa, cách như một người chị rót cho em. Sau đó, chúng tôi còn nói chuyện, cười đùa thật thoải mái.
Ra về, chị chủ quán còn tiếc "Nãy giờ bạn quá, không thì đi mua ổi cho mấy đứa ăn rồi". Như để bù lại, chị quay vào lấymột hũ mận Đà Lạt còn chừng chục trái: "Cho mấy đứa nè, mận Đà Lạt đó nha, ở đây không có đâu". À, còn nữa, khi thối tiền, do không có 1k, chị nói,"Thôi,"bo" em luôn đó". Hì.
Ra về, cứ như vừa đến chơi nhà người bạn, được người bạn ấy thết vài món, tiếp chuyện vui vẻ...
Một ngày khác, sẽ quay lại đây. Tĩnh lặng, suy ngẫm, tâm hồn sẽ dịu lại.