Một buổi tối trời mưa, một cậu bé tìm gặp mình và chia sẻ những điều rất xúc động về Calat. Với cậu ấy ,Càlat là nơi dừng chân của những tâm hồn lạc, chốn bình yên của những trái tim mệt nhoài vì đau thương...Và cũng một cô bé, nhắn cho mình những dòng tin đầy tình cảm. Có phải ngẫu nhiên Càlat nhận được những yêu thương này? hay mỗi khi mưa về, những cảm xúc, những tâm hồn đồng điệu sẽ tìm đến nhau, như một vòng tròn kỳ diệu?
Một chút thương, một chút nhớ.... gửi đến Calat
Chỉ một chút thôi mà nghe lòng nằng nặng.Ai đã từng qua mà không xao xuyến trước khung cảnh Calat. Calat trong trí tưởng tượng, qua những lời kể của bạn bè, đơn giản vì tôi chưa một lần bước chân đến nơi "thiên đường " ấy...!
Chiều thứ 7 mưa gió tơi bời... tôi cùng chị Biên chạy từ Biên Hòa đến Sài gòn...Nếu như ai đó thí khoảng cách này rất bình thường nhưng khi đi trong đường mưa gió sẽ rất khác...Mưa ngày càng lớn, là mưa đá...mà chị thường gọi rất riêng"Mưa Mập"!....Ngồi yên sau lưng người chị gái đã lâu không gặp,tôi co người run cầm cập vì cơn gió vô tình cứ thổi qua.Chị đi ngược gió, chị xé tan những giọt mưa...chị cười...Dù cho mọi người xung quanh đang im ấm tìm nơi trú ...Và...sau bao lần chém gió thì Calat cũng hiên ra trước mắt .
Người ướt không còn gì để mướt.... bước vào trong một không gian thật yên tĩnh....
Nhìn ra cửa sổ, Mưa không lời,chỉ còn tiềng thì thầm cũa những người khách lạ...Bước xuống những bậc thang nhỏ, tôi ngạc nhiên như nơi này không nằm trong cuốn từ điển của mình. Một người nghệ sỹ hát cùng ban nhạc.Tôi chỉ nghe nói thôi, nhưng thật sự tôi đã thấy. Phần này tôi xin dành chức"trưởng bang hội hai lúa"^^....
Lặng người đi...tôi vùi mình trong tiềng đàn ghitar, trong từng lời hát của những người nghệ sỹ ...Có ai hát nhạc Trịnh mà không buồn...?có ai nghe nhạc trịnh mà không cô đơn?Và rồi tôi tìm thấy tôi trong khoảnh khắc ấy...Một bài hát nữa được cất lên ...tiếng hát của chị Anh du dương, mạnh mẽ như tim gào thét..Một trái tim mang đầy những thương đau...những vết trầy xước của cuộc tình đã mất. Rồi đến chị Nghi, rất lãng tử...Chị Thanh Ngọc, anh Nam Phong....Hôm nay trời Mưa mà quán vẫn không cô đơn,,,thấy ấm áp trong tâm hồn.Vì đây lần đầu tôi vùi trong yên tĩnh..lần đầu tôi bước sang một trang mới ...
Bước chân ra về vì trời đã khuya...,trú tại nhà của một người bạn.Tôi vội vào yume ghé qua thăm Calat,mới xa một chút mà thấy nhớ...!Nhớ từng góc nhỏ, nhớ những người chị hát cùng một vài câu hỏi thăm...nhớ ly cacao nóng hổi...,có phải tôi quá tham lam khi muốn rinh hình ảnh Calat thân thương về cho riêng mình..?Nếu như có ai đó là tôi, cũng sẽ dành riêng Calat một chút thương, một chút nỗi nhớ....
Càlat 14 - 06- 2011
"Cô bé ngắm mưa"