Đã lâu lắm rồi, từ khi ra trường, không còn ghé cô Mai nữa. Thời sinh viên, hễ rảnh rang là cả bọn lại kéo qua làm vài dĩa ốc, vài chai bia, tuần nào không ghé là thèm không chịu được. Bây giờ, đôi khi đi ngang, thèm ghé zô cái quán xập xệ đó lai rai nhưng cái thời gian nó lại đá vào mông mình, cắm cúi đi. Giờ " bị " lai rai, nhưng lại là những quán đặc sản,máy lạnh vù vù,những gương mặt, những cái miệng bia hoàn toàn xa lạ.Thèm..thèm cái cảm giác ngồi giữa trời đất, thèm những gương mặt quen thuộc,thèm cái mùi sò nướng bay ra từ bếp,thèm chén nước mắm gừng sền sệt, thơm thơm...
Đ..m, chịu hết nổi rồi. Thằng Nam, thằng Triết, thằng Khang, mụ Vân, mụ Mập,...đâu hết rồi, ra cô Mai gấp. Gần 30p sau, cả bọn kéo tới..nhằm mình mà đm liên hồi..Té ra tụi nó cũng ghiền, mà chả hiểu sao chẳng thằng nào chịu tự sướng, phải hú hét mới mò ra. Thôi, đm đủ rồi..hôm nay xả láng...Cô Mai cười, cô tưởng tụi mày chết hết rồi chứ, té ra đứa nào cũng béo tròn...
Sò, ốc các loại, cứ nhè menu mà bắn. Chơi cũng ác, tại món nào cũng thèm nên mỗi thứ gọi nữa dĩa..Hỏi cô Mai có phiền không, cô nhe răng cười, chuyện nhỏ. Bia gì đây ( ở đây không có rượu nhá )? Đm, hồi sinh viên uống cái gì giờ cứ vậy mà đổ...thằng Khang chậm rãi. Ờ..cô Mai cho vài chai 33 tươi nhá. Có liền..Bia ra, ốc ra..bú, hút, gặm, uống, tu nguyên chai. Cười ha hả, mưa lắc rắc..kệ..Chất lượng bao năm vẫn vậy, vẫn không lẫn vào đâu được dù ở cái đất này không thiếu quán ốc nhà nghèo lẫn nhà giàu...Không còn nam - nữ, lính - sếp, thằng làm công - kẻ làm chủ..chỉ còn những đứa bạn một thời cùng nhau thi lại vì ham chơi, ham đi trại sáng tác hơn là đi học..
Viết lại những dòng này, lại thèm một bữa mát trời mát đất ở quán cô Mai..