Em à!lại một mùa hè nữa sắp trôi qua,cơn mưa cuối chiều mùa hạ ập tới khiến cho dòng người hối hả hơn,ai cũng cố chạy nhanh để về với mái ấm gia đình,chỉ có riêng anh vẫn khờ dại đứng dưới trời mưa ,có lẽ để đón nhận những hạt mưa nặng trĩu như xóa tan đi nỗi cô đơn của người lữ khách.
Anh và em quen nhau trong 1 buổi chiều mưa dào bất chợt của Hà Nội,đôi mắt buồn của em đã làm ươt đẫm trái tim anh.Em là sinh viên sư phạm,anh là chàng an ninh vừa ra trường.Sự tình cờ của số phận đã mang em đến bên anh.Em nói rằng em yêu màu áo an ninh vì đó là màu mang lại sự yên bình cho cuộc sống và chỉ có sự bình yên con người mới có thể sống hạnh phúc.Chẳng biết tự bao giờ anh đã biết yêu em,và em cũng vậy.Cứ tưởng rằng đôi mắt ấy sẽ theo anh suốt cuộc đời,sẽ lo lắng cho anh mỗi khi anh bước vào nhiệm vụ mới,đối mặt với nhiều hiểm nguy.
Rồi thời gian trôi qua,tình yêu cứ lớn dần theo năm tháng,nhưng trong đôi mắt của em vẫn chứa đững những nỗi buồn xa xăm.Anh hỏi thì em chỉ trả lời "em đang nghĩ về tương lai" nhưng anh biết em đang lo lắng 1 điều gì đó.
Cuối cùng cái ngày định mệnh ấy cũng đến khi anh phải nhận nhiệm vụ bí mật ,một tháng đi xa mà không được liên lạc với người thân và với em.Ngày cuối cùng em đưa tiễn anh đi công tác, con đường như ngắn lại,phút chia tay ngắn ngủi lại thấy nước mắt em dơi,đôi mắt buồn của em trở lên vô hồn.Anh đã cố động viên "Em đừng buồn,anh sẽ sớm hoàn thành nhiệm vụ và trở về với em thôi"
Chuyến tàu đêm bắt đầu lao nhanh hun hút chỉ còn lại bóng em mờ dần sau ánh đèn của sân ga.
Một tháng trôi qua,tưởng rằng ngày trở về sẽ là ngày thấy ánh mắt của em sẽ không còn phải buồn và lo lắng nữa nhưng đó lại là ngày buồn nhất của cuộc đời anh khi em nói lời chia tay.Anh ngơ ngác không hiểu vì sao chỉ đứng nhìn theo bước chân em trên con đường xào xạc lá khô,anh cứ tưởng đó là sự giận hờn vu vơ như bao người con gái khác khi xa cách.Nhưng đó lại là sự thật phũ phàng khiến trái tim anh đau nhói như có có mũi tên bất ngờ từ phía sau đâm tới khiến anh gục ngã.Anh tỉnh dậy sau cơn mộng kéo dài mới biết mất em thật rồi.Em ra đi không 1 lời giải thích ngoài 2 từ ''xin lỗi''.Anh luôn hỏi tại sao lại như vậy và muốn tìm được câu trả lời nhưng em thật nhẫn tâm xóa đi tất cả ký ức,số điện thoại cũng không còn liên lạc được nữa ,anh tìm đến nơi em ở thì chỉ còn là trống vắng,hỏi ai cũng không biết em đi đâu.Anh đã tìm em khắp những nơi em đến nhưng chỉ là vô vọng,anh chỉ biết lang trên những con đường nơi chúng ta đã qua để mong gặp lại em một lần dù là lần cuối.
Ba năm đã trôi qua anh vẫn đi tìm em trên khắp mọi nẻo đường gần xa.Thậm trí, anh đã tìm về miền quê mà em đã kể, đó là miền quê nghèo đầy nắng và gió và đã từng vào những ngôi nhà có khung cửa sổ với dàn hoa tím mộng mơ như lời em kể.Nhưng chẳng ai biết về em.
Em à!giờ em nơi đâu?em còn ở lại cái thành phố tấp nập này không?Hay em đã đến một chân trời nào đó.Em có biết bao năm qua tôi vẫn tìm em trong tuyệt vọng và cô đơn không?nếu nhận được những dòng này hãy cho anh biết cho dù chỉ là một lời nhắn nhủ để lòng anh vơi bớt nỗi cô đơn...