Chắc chắn bạn sẽ bị cướp....
08/06/2014
|
meetvietna...
|
268
lượt xem |
0
thảo luận
Saigon với mình là 1 thành phố khác. Bạn bè của mình bảo vào đây không có an toàn. Có cả nạn cướp giật trên đường phố. Đừng nên trưng điện thoại, tiền bạc hay cái gì quý giá trước mắt những người đi đường. Hãy chú ý quan sát trước sau nếu không muốn bị tấn công giành giật.
Mình không tin lắm vào những điều đó. Với mình, cẩn thận phải là 1 đức tính cần được thể hiện thường xuyên. Nhất là khi đi vào những nơi hẻo lánh, khuất vắng đám đông. Đặc biệt nếu đi với bạn gái, đi với tư thế không phòng ngừa.
Mình và các bạn chắc chắn sẽ bị cướp, khi tự khiến bản thân lâm vào những tình cảnh như thế.
Ngay giữa Saigon.
Ngay giữa trung tâm Saigon.
Ngay giữa đường phố sầm uất của Saigon.
Bởi mình đã bị cướp 1 cách trắng trợn như vậy. Mà chả kêu được tiếng nào.
…
Kẻ cướp chẳng ai xa lạ, ấy là 2 vợ chồng bạn bè, cô vợ người Thừa Thiên học sau mình mấy khóa, và anh chồng gốc Khơ me làm du lịch đã nhiều năm. Họ đã "câu kết" cùng nhau tạo nên 1 gia đình suốt nhiều năm qua, có 2 cậu con trai rất tếu; và mới đây, đã quyết định tiến thêm 1 bước, tạo lập nên 1 "ổ cướp" giữa lòng thành phố.
Sẽ chẳng ai để ý đến địa điểm này, vì nó chỉ là 1 cửa hàng rượu vang nhỏ bé ẩn khuất, hơi giấu mình bên cạnh tiệm bánh mì Như Lan luôn ồ ã người. Tuần trước, cửa hàng đã khánh thành và biến hình ra 1 quán ăn, chính xác là 1 nhà hàng kiểu Family Restaurant. Các món ăn Châu Âu, do người vợ đích thân nấu nướng, từ sự “truyền đạo” của 1 đầu bếp người Pháp gốc Campuchia. Còn anh chồng, dĩ nhiên, là 1 bồi bàn đích thực.
Nhà hàng được đặt ở tầng 2 căn nhà, với 2 khu vực phòng ăn tách biệt, 1 bên cho các thực khách theo nhóm nhỏ 2 – 6 người, và 1 bên là phòng ăn chung với 10 chỗ ngồi. Trẻ em dưới 16 tuổi không được mời đến đây, vì nhà hàng có bán rượu và cồn, và nguyên tắc của 2 vợ chồng là không muốn trẻ con bị ảnh hưởng bởi hành vi uống rượu của người lớn.
Song quan trọng mình biết, và đã thực chứng, là họ muốn thế để tiện cướp của khách hàng nhiều thứ.
…
Mình phải dùng chữ “cướp”, vì họ ngang nhiên chiếm đoạt của mình nguyên 1 buổi tối, trong khi mình tính sẽ chỉ ghé qua 1 giờ để ăn bữa tối. Anh chồng rất chu đáo để thuyết phục mình thử 1 vài món ăn trong set menu thiết đặt, và sự ân cần ấy đủ sức đánh bạt các suy nghĩ về ăn kiêng, giảm béo hoặc đừng nên ăn quá no. Còn đầu bếp chủ nhà hàng, thì tươi tắn và vui vẻ để lần lượt đem lên những món ăn khiến thực khách tham ăn như mình phải nhai nghiến ngấu. Rượu vang được rót ra luôn thơm ngon khiến mình phải nâng ly uống cạn, dù mình là 1 kẻ ghét bia rượu tràn trề !
Mình phải dùng chữ “cướp”, bởi họ đã buộc mình phải sống trong 1 không gian nhỏ bé nhưng lại đầy cảm xúc, với cảm giác tận hưởng 1 bữa tiệc gia đình hơn là nếm trải món ăn nhà hàng. Họ lấy mất cảm giác hứng khởi lâu nay của mình về những nhà hàng to lớn, sang trọng, lấp lánh những đèn pha lê, các loại chén bát cao cấp có hương vị inox cứng rắn và tỉnh táo. Thay vào đó, mình bị ép phải ở trong 1 niềm thích thú về không gian 1 căn hộ công chức trước năm 1975, với đồ vật tưởng chừng cũ kỹ, sàn nhà lát gạch bông không nung, những giá sách được chọn cẩn thận trên tường, những bức tranh khơi gợi quan điểm mỹ thuật cố hữu của những người yêu thích cái đẹp bình lặng. Không có tiếng rầm rập của những bước chân phè phỡn, không có cả tiếng hò la dzô dzô cần thiết để cổ vũ cho những ai thích thể hiện bản lĩnh ăn nhậu ê hề, không có cả mùi khói sặc lên từ bếp nướng quá lửa và cả khói thuốc khét lẹt của bàn bên cạnh. Tất cả khung cảnh chỉ là sự êm đềm yên tĩnh một cách nhàm chán và mơ mộng, làm con người bị sa vào cảm giác hoang tưởng lâng lâng, nhẹ nhàng và trân trọng. Họ còn bày cả 1 cái đàn piano to đẹp, có lẽ không phải để dạo nhạc, mà để ép uổng mình phải quay lại các ký ức thiếu niên, trong 1 thời sống cùng các bạn bè yêu thích âm nhạc, nghe họ tập đàn mỗi chiều và thả hồn theo gió lang thang. Họ còn nhẫn tâm thắp nên 1 ánh nến trên bàn ăn, khiến những ánh đèn điện hoa lệ mà Saigon tạo dựng trong mình như bị tan biến mất, để phải nhớ lại tuổi hoa niên vô tư và vất vả, cả gia đình nghèo quây quần bên ánh nến lúc đêm về, và những buổi học bài dưới thứ ánh sáng vàng chập chờn hư ảo ấy.
Mình phải dùng chữ “cướp”, vì họ ngang nhiên buộc mình tận hưởng cảm giác no nê sảng khoái với những món ăn được pha chế, bài trí cẩn thận, đặt trong những chén bát sực lên mùi sạch sẽ của cuộc đời. Họ bắt mình ăn những thứ mình chưa bao giờ ăn, nếm những vị lạ chưa hề nếm, của các nguyên liệu chế biến kỹ lưỡng và vừa vặn, không mặn, không cay, không dai, không quá mềm hay quá cứng. Họ cướp mất đi trong mình xúc cảm khoái chí khi cắn ngập 1 miếng thật to và nhai nhồm nhoàm khi đó, mà buộc mình phải nhón nhén ăn từng miếng nhỏ trong dư vị tiếc rẻ sợ hết món, và không được phát ra 1 âm thanh ợ hơi hay nhóp nhép mà mình đã rất quen thuộc ở những quán ăn chật chội ồn ào, nơi những người ngồi cạnh vừa gặm cắn món ăn vừa xỉa răng và nốc bia ừng ực. Họ biến bữa ăn thành 1 vụ tra tấn cực hình đối với 1 kẻ chỉ thích nhai miếng to, nuốt thật lẹ và nhồi thật căng vào bụng đủ thứ món. Điều ấy, thật sự tàn nhẫn và đáng oán hận !
Và hơn hết, mình phải dùng chữ “cướp” bởi ngay tại nhà hàng ấy, mình đã bị lấy mất cảm giác hoài nghi rằng Saigon không có nơi nào lãng mạn êm đềm để trải qua sự hứng khởi cùng bạn bè, gia đình và 1 chút tâm thức cá nhân trong bối cảnh xô bồ của cuộc sống. Những con phố chen chúc người đi, những căn phòng nhà trọ chật chội bốc mùi mốc, những bàn ăn tồi tàn thể hiện sự giản dị quá đáng của người đứng bếp và sự mỏng manh của tờ bạc giấy…, tất cả đã bị họ bôi xóa 1 cách phũ phàng khiến mình không được nghĩ đến nữa. Kể cả những bảng hiệu quán ăn gia đình trưng lên khắp nơi song thực khách bước vào đó sẽ có cảm giác dự 1 bữa cúng đình loang lổ họ hàng và người xa lạ, với những món ăn chế biến theo cách thập cẩm bình dân, cũng bị lối hành xử cướp giật cảm giác của đôi vợ chồng này làm cho tan tác !
…
Mình thật sự cảm thấy giận dữ khi đã bị cướp như vậy.
Dĩ nhiên, mình muốn trả thù, và mình nghĩ trong lần tới, sẽ rủ bạn bè đến để đòi lại sự công bằng ngay tại nơi nguy hiểm ấy.
Nếu bạn bè nào có lòng chia sẻ, hãy đi cùng mình.
Nếu ai đó đọc bài viết này, mà hoài nghi rằng mình bịa đặt, hãy cứ đến mà trải nghiệm nơi đã diễn ra nỗi ấm ức của mình:
Nhà hàng Cái Thùng Gỗ, 369 Hai Bà Trưng.
Mình nói thật, bạn đến đó, chắc chắn sẽ bị cướp.
Vì đó quả là 1 "ổ cướp tình cảm" trắng trợn.
KaKa
Cười Chút Chơi, a lonely guy from Da Nang
Tags: Nhà hàng Âu, Cái Thùng Gỗ, tình nhân
Có
0
người yêu thích. Bạn thích bài viết này?
Có
Gởi cho bạn bè
Gửi lời cảm ơn