Sau khi cô con gái yêu dấu qua đời, tiểu thuyết gia nổi tiếng Isabel Allende mới nhận ra món quà lớn nhất mà mình có được khi cho đi.
“Tôi đã sống vội vã với những đam mê, cố gắng để hoàn thành quá nhiều việc. Tôi chẳng bao giờ dành thời gian cho những đức tin của mình cho đến khi Paula, đứa con gái hai mươi tám tuổi của tôi mắc bệnh. Nó nằm hôn mê suốt một năm, đó cũng là một năm tôi ở nhà chăm sóc nó cho đến khi nó ra đi trong vòng tay tôi vào tháng 12 năm 1992.
Suốt một năm trời tôi chìm trong đau buồn, mọi thứ với tôi đã kết thúc. Tôi không còn có thể làm được gì ngoài việc khóc lóc và hồi tưởng lại quá khứ. Tuy nhiên, quãng thời gian đó cũng là cơ hội để tôi nhìn lại mình trên chặng đường đã đi và những gì tôi đã gây dựng. Rồi tôi phát hiện ra thứ đã chi phối điều tôi tin, những tác phẩm tôi viết và cách tôi sống. Tôi vẫn chưa thay đổi gì hết; vẫn là cô bé của năm mươi năm trước, vẫn là cô gái của những năm bảy mươi, vẫn khát khao cuộc sống, ngang tàng và độc lập, vẫn ước ao công lý và dễ dàng yêu điên dại.
Dù đang nằm tê liệt trên giường, Paula vẫn dạy cho tôi một bài học mà giờ đây đã trở thành tâm niệm: Thứ bạn có là thứ bạn cho đi. Hãy cho đi bản thân để trở thành người giàu có.
Paula đã sống một cuộc đời giúp đỡ người khác. Nó làm tình nguyện viên chuyên giúp đỡ phụ nữ và trẻ em tám tiếng một ngày, sáu ngày một tuần. Nó chưa bao giờ có tiền, nhưng cũng chẳng bao giờ cần nhiều tiền. Khi chết, nó chẳng có gì và cũng chẳng cần gì. Khi nó mắc bệnh cũng là lúc tôi mất đi mọi thứ: Tiếng cười, giọng nói, sự duyên dáng, vẻ đẹp của con gái mình, mất đi một người luôn bên tôi, và hơn tất cả, mất đi tinh thần của con bé.
Khi con gái tôi qua đời, tôi nghĩ rằng mình đã mất đi tất cả. Nhưng sau đó tôi nhận ra mình vẫn còn một thứ, đó là tình yêu tôi dành cho Paula. Nhưng nó không thể nào đáp lại tình yêu đó của tôi được nữa, đôi mắt nó như thể hồ nước ảm đạm không phản chiếu ánh sáng. Nhưng trong tôi tình yêu vẫn tràn ngập, cứ sinh sôi nảy nở và kết trái.
Nỗi đau mất con là một sự thanh tẩy. Tôi phải quẳng đi tất cả những điều vặt vãnh phù phiếm, chỉ giữ lại những gì quan trọng. Vì Paula, tôi không còn bị ràng buộc với bất cứ cái gì nữa. Giờ đây tôi muốn cho đi thật nhiều, nhiều hơn những gì tôi nhận được. Hạnh phúc đến khi bạn yêu nhiều hơn là khi bạn được yêu. Tôi yêu quý người chồng của tôi, đứa con trai của tôi, các cháu, mẹ già và chú cún của tôi, thực sự thậm chí tôi cũng không biết họ có thích tôi hay không. Nhưng điều đó có quan trọng gì? Tình yêu tôi dành cho họ đem đến cho tôi niềm vui.
Hãy cho đi, cho đi, kinh nghiệm, kiến thức, tài năng để làm gì nếu tôi không thể chia sẻ? Những câu chuyện của tôi viết ra để làm gì nếu không ai khác được nghe về chúng? Giàu có để làm gì nếu bạn không biết cho đi? Tôi không muốn sau này tiền của bị đem thiêu cùng thân xác mình! Chỉ khi cho đi tôi mới gắn kết được với mọi người. Khi cho đi, tôi cảm nhận được linh hồn của Paula sống trong mình, giống như một phép màu nhiệm
(Theo Beliefnet)