Chọn kiểu gõ: Tự động TELEX VNI Tắt
 
Trên trời - Dưới đất
Em đã có mặt trên đời và...Em rất ngoan..
12/08/2011 | mousen1 | 738 lượt xem | 1 thảo luận



Sương Trúc Mai
Tạ thế 18.4.2011
Tôi rất vui khi bạn clik vào câu truyện này.Tôi cảm ơn bạn.Trúc Mai cảm ơn bạn !
Trúc mai là một cô bé 7 tuổi.7 năm tồn tại trên cõi đời,Trúc Mai chưa từng biết mặt cha mẹ đẻ của mình.Em chỉ biết có cha Bách.Người đàn ông đã nuôi em,đã chăm lo và ở bên em trong suốt 7 năm qua.
Một chiều cuối đông.Mưa tầm tã,xối xả,lạnh buốt..
Tất cả mọi người đang len lách,cố chen chúc nhau qua đám đông.Ai cũng muốn về nhà ấm áp.Sương Tùng Bách cũng vậy,ông đang rảo bước trên con đường quen thuộc.Ngó lơ,ông nhìn thấy một cái nôi đan bằng nứa cũ rích.

Bước tới
.
.
Nhặt lên..
Sao nó lại ở đây?Nó đâu phải búp bê mà đánh rơi được.Nó là một con người,một thiên thần bé nhỏ.Sương Tùng Bách băn khoăn rồi đem nó về nhà.Chắc nó lạnh lắm,mặt nó tái lại.Nó khóc dữ lắm.Ông chạy nhanh ra phố mua hộp sữa trẻ sơ sinh về.Run run mớm từng thìa cho nó ăn.Lần đầu tiên ông cho một đứa trẻ ăn như vậy.
Sương Tùng Bách năm nay ngót cũng 40 rồi mà chưa lập gia đình.Ông cũng chẳng muốn lấy vợ làm gì.Kệ nó,cuộc đời sẽ tự trôi theo quy luật của nó.Cái gì đến sẽ đến,chứ cái tuổi này của ông rồi mà còn cò cưa đi hỏi vợ thì cũng ngại lắm.
Sương Tùng Bách làm công nhân trong một nhà máy cơ khí.Với đồng lương rẻ mạt,mình ông còn không lo được huống chi là giờ lại có thêm Trúc Mai?Sống độc thân trong căn nhà bé tí,không có bảo hiểm y tế lẫn việc làm không có nhiều thu nhập.Nhất là ông không biết làm sao để chăm lo cho một đứa trẻ.Ông vòng vo miên man với những mớ lộn xộn trong đầu.Nhưng dù lý trí có đưa cho ông biết bao nhiêu lý do đi nữa thì cũng không thuyết phục được con tim ông.
“ Mình sẽ nhận nuôi nó và trở thành cha của nó.Thôi thì mình ăn gì nó ăn nấy”
- Ông mạnh dạn trả lời lý trí,dẫu biết rằng sau câu nói đơn giản ấy,cuộc đời
ông sẽ thay đổi hẳn.
Mặt nó hồng lên,thiêm thiếp ngủ.Ông nhìn nó,tóc lơ thơ,miệng nhỏ xinh chúm chím.Trông con bé như một thiên thần.
“ À,cũng phải cho nó một cái tên chứ?Nó nhỏ bé quá,nó cần mình,nó cần nương vào mình.Trúc Mai liễu yếu đào tơ cần nương vào Tùng Bách to lớn.Sương Trúc Mai,sau này con sẽ trở thành một người con gái đẹp nhất.Cha hi vọng thế ”.Ôm nó trong tay,ông hiểu,gia đình nhỏ của ông bắt đầu.
Ông mất khá nhiều thời gian để sắp xếp lại căn nhà và công việc.Ông muốn dành thời gian cho con bé nhiều hơn.Một đứa trẻ cần gì nhỉ? Mấy giờ nó đi ngủ?Khi cần làm việc riêng,mình sẽ gửi ai trông con bé? Ông dành nhiều thời gian nghiền ngẫm những cuốn sách hướng dẫn cách chăm trẻ và dạy cách làm cha mẹ. “Ông sẽ là một người bố tốt,tôi tin là như vậy!” Cô bán sách nói khẽ với ông “ Chẳng phải vì ông đã mua những quyển sách này,mà việc ông đã bỏ công sức tìm hiểu cách làm cha thì tôi hiểu chắc chắn ông không phải người cha tồi.” Lời nói của cô gái làm Sương Tùng Bách tự tin hẳn.Nhưng trái tim ông vẫn hồi hộp đập liên
hồi.
Những người hàng xóm đều nói, những đứa trẻ bị bỏ rơi được nhặt về nuôi, bao giờ trí óc cũng khôn ngoan thông minh hơn người.Và mọi người đều yêu Trúc Mai. Dù em từ nhỏ đã hay bệnh tật liên miên, nhưng trong sự nâng niu xót thương của cha,em cũng lớn lên dần.
Những đứa trẻ số phận đau khổ thường khác người.Từ lúc 5 tuổi, em rất biết ý thức giúp cha làm việc nhà, giặt giũ quần áo, nấu cơm, cắt cỏ em đều biết làm thành thạo. Em biết thân phận mình không được như những đứa trẻ con nhà người khác,trẻ con hàng xóm có bố có mẹ,nhà mình chỉ có cha.Gia đình nhỏ này do hai bố con lụi hụi chống đỡ xây đắp, em cần phải thật ngoan thật ngoan, không để cha lo lắng thêm chút nào, hoặc giận em một lần nào.
Vào học lớp Một, Trúc Mai biết mình phải cố gắng. Em xếp thứ Nhất trong lớp, làm người của mình cũng mở mày mở mặt với làng xóm. Em chưa bao giờ để cha phải thất vọng. Em hát cho cha nghe, kể những chuyện vui vẻ ở trường cho cha nghe, những phiếu bé ngoan hay hoa điểm tốt em đều dán lên vách tường. Đôi khi em bướng bỉnh ra những đề bài khó để bắt cha phải giải được... Mỗi lúc nhìn thấy cha cười, em đều vui sướng.
” Dù con không có mẹ, nhưng con có thể sống vui vẻ cùng cha, đó là hạnh phúc!”
Trúc Mai vẽ nguệch ngoạc vào cuốn sổ tay của Sương Tùng Bách.
Đến khi Trúc Mai lên 6 tuổi,trong một lần chơi trốn tìm với bạn.Trúc Mai bị các bạn xô đẩy.Em ngã gục xuống.Máu bắt đầu chảy ra không ngừng.Ông Bách nhận được tin,run rẩy nấc lên từng tiếng bế Trúc Mai đi viện.Và,cái gì đến cũng phải đến.Bác sĩ nói bệnh của em là bệnh hiểm nghèo.Sau khi kiểm tra, bác sĩ ngay lập tức viết đơn Thông báo khẩn cấp bệnh tình của em.Trúc Mai mắc bệnh máu trắng (Bạch cầu cấp).Đất trời như sụp xuống dưới chân Sương Tùng Bách.Đầu ốc quay cuồng với bệnh tình của con,lại thêm cả chi phí chữa trị.Số tiền 1 tỷ Việt Nam Đồng ấy sao mà quá vời vợi với ông.Cả đời ki cóp,ông còn chưa cầm đến nổi 100 triệu nữa là con số gấp 10 lần lên như thế.Nhưng,bản năng người cha trỗi dậy.Sương Tùng Bách chỉ có một ý nghĩ duy nhất là làm sao để cứu con.Cứu Sương Trúc Mai..!
Như hạt muối bỏ xuống lòng đại dương..!
Người cha khốn khổ ấy chạy vạy khắp nơi để vay mượn.Nhưng khốn thay,không ai cho ông vay.Người ta sợ cho ông vay số tiền lớn như vậy đến đời nào ông mới trả được.Họ viện cớ từ chối ông.Sương Tùng Bách đau khổ lao vào công việc mong sẽ kiếm được thêm đồng nào hay đồng ấy.Nhưng tất cả chỉ như hạt cát trên sa mạc mênh mông.
Nhìn con đau đớn với những mũi tiêm,với những lần điều trị hóa chất.Ông lại thêm quặn lòng.Ông lại thêm tủi cho cái thân phận của ông và Trúc Mai.
Căn bệnh quái ác đã di căn ra đủ mọi chỗ.Lần đầu tiên khi em kết thúc đợt truyền hóa chất.Cha mua cho em một cái bánh mì khô.Nhét miếng đầu tiên vào miệng,Trúc Mai lăn lộn.Sương Tùng Bách lại hối hả đưa con trở lại viện.Nhìn em đau đớn vì xuất huyết dạ dày,các bác sĩ không khỏi xúc động nghẹn ngào.Giá như họ được gánh nỗi đau ấy cho em,giá như họ tìm ra được phương thuốc chữa trị căn bệnh quái ác ấy.Bên ngoài,Sương Tùng Bách gục xuống tấm ghế đá ướt nhèm.Ông đã quá tuyệt vọng.
Em đã có mặt trên đời và..em rất ngoan..!
Dường như Trúc Mai hiểu cha em đã phải cố gắng rất nhiều.Trúc Mai nằng nặc xin cha ra viện.Trong tiếng nấc nghẹn ngào,Tùng Bách cố gắng khuyên nhủ con rằng con cần phải chữa trị căn bệnh quái ác,rằng ông đã lo được khoản tiền ấy nên Trúc Mai cứ yên tâm mà chữa bệnh.Nhưng với cái bản tính khác thường của một đứa trẻ.Em hiểu,dù có chữa trị thế nào nhưng rồi đến một ngày nào đó em cũng sẽ phải đi cùng những thiên thần bé nhỏ lên trên trời.
Một đứa trẻ 7 tuổi đã biết cầu nguyện,đã biết chắp tay mà xin các quyền năng tối cao trên trời cho em được ở thêm lại một thời gian nữa.Cho em được nhìn cha em thêm một thời gian nữa.
- Cha ơi,con có ích kỷ không cha? Con đi lên trời cùng với những thiên thần.Nơi đó không có bất
hạnh,không có đau buồn,không có những mũi tiêm đáng sợ.Nhưng,con lại để cha ở
một mình.Con có ích kỷ không cha? – Trúc Mai ngô nghê hỏi
- Không,con không ích kỉ.Trúc Mai của cha ngoan lắm.Con ngoan nên sẽ được chúa phù hộ thôi.Con mau khỏe đi.Cha sẽ cho con đi công viên.Con nhé. – Sương Tùng Bách nói trong đau
đớn,nghẹn ngào.
Em đã qua được những cơn đau,đã qua được những lần điều trị hóa chất.Nhưng,nếu như một người lớn khỏe mạnh có thể tự hồi phục thì một hình hài bé nhỏ không sao chịu nổi những độc hại của hóa chất,không sao chịu nổi được căn bệnh quái ác đã tàn phá đi sức khỏe non nớt của em.Em càng ngày càng yếu dần đi.Sương Tùng Bách nhìn con đau đớn,quặn lòng.
Nếu cứ tiếp tục điều trị,số tiền quá lớn ấy,ông kham không nổi.Nhưng nếu không,Tùng Bách sẽ mất con mãi mãi.Trúc Mai xin cha một thỉnh cầu nhỏ rằng em quyết định từ bỏ.Em quyết định sẽ không điều trị nữa.Em muốn về căn nhà nơi em đã lớn lên.Em muốn ở đó nốt quãng đời còn lại.SươngTùng Bách nghẹn ngào,cuối cùng sau những gồng mình lên chống đỡ.Ông cũng đã
chấp nhận cùng con từ bỏ đợt trị liệu.
Ký vào phiếu ngừng điều trị cho con.Mắt ông cay xè.Ông tự trách mình bất lực,chẳng thể làm được gì hơn.
Và..em đã tồn tại trên đời..em rất ngoan..!
17.4.2011
Nắng gắt chói chang,một đứa trẻ chưa từng đòi cha điều gì nay lại vòi cha bằng được mua cho mình một bộ quần áo mới.Sương Tùng Bách vội vã ra phố mua cho con.Trúc Mai xin cha được một lần chụp ảnh cùng cha.Sương Tùng Bách chở con lên phố.Trúc Mai cố nhoẻn miệng cười mệt mỏi,nước mắt ứa ra.Sương Tùng Bách mặt mếu máo cũng cố cười.
18.4.2011
Em đã tồn tại..và em đã ra đi..!
Đám tang của em được dựng lên bằng nước mắt.Người cha gầy gò cầm di ảnh,khóc tu tu như một đứa trẻ vừa bị cướp đi khỏi một món đồ chơi quý giá.Mọi người mắt nhòe đi,cay xè..
Em đã lên đến thiên đường chưa em..?
Trúc Mai nhẹ nhàng đứng cạnh người cha đang gục đầu vào quan tài,ông đã kiệt sức quá rồi.Trúc Mai mặc tấm áo trắng,mớ tóc dài phất phơ bay trong gió.Trúc Mai gửi gió nụ hôn của mình lên cha.Rồi vẫy tay chào,ngoảnh mặt tan vào trong mưa.
Mưa tầm tã,xối xả,lạnh buốt..
Hệt như cái ngày em cất tiếng chào đời..

SƯU TẦM
Tags:
1 người yêu thích. Bạn thích bài viết này?
Gởi cho bạn bè
Gửi lời cảm ơn
Thảo luận
17/08/2011
Bị mê mẩn với những câu chuyện của bác này roài! Nhưng chuyện này buồn quá! Đọc xong cảm giác đau hết cả lòng!
Cùng người đăng
Bài học cho anh đấy "thằng mê gái đẹp à"
23/09/2011
1320 lượt xem, 3 thảo luận
Giọt thứ 5 hạnh phúc
21/09/2011
1334 lượt xem, 4 thảo luận
Trở về từ thiên đường...
19/09/2011
1286 lượt xem, 9 thảo luận
Chỉ mong bình yên...
19/09/2011
1216 lượt xem, 2 thảo luận
Có 1 nick name sẽ không bao giờ available...
16/09/2011
952 lượt xem, 1 thảo luận
Tiêu điểm trong tuần
Máy chiếu bị sọc dọc ngang và cách khắc phục
27/02/2024
915 lượt xem, 0 thảo luận
Viết bởi bientinhxa...
Màng pe nhà kính politiv, màng nhà kính politiv...
07/09/2020
125 lượt xem, 0 thảo luận
Viết bởi vattunhaki...
3 mẫu hoa và bánh sinh nhật đẹp nhất làm bạn 'lác...
05/12/2016
1222 lượt xem, 0 thảo luận
Viết bởi nguyenhaid...
Anh sẽ cầm tiền và ...yêu em
20/09/2011
2932 lượt xem, 9 thảo luận
Viết bởi mousen1
Phim Anh Hùng Hỏa Tuyến Trọn Bộ Tập Cuối THVL1
15/07/2016
1066 lượt xem, 0 thảo luận
Viết bởi duykhanhqb...
Ẩm thực | Giải trí | Mua sắm - Thời trang | Làm đẹp - Sức khỏe | Du lịch | Dịch vụ | Học tập | Trên trời - Dưới đất
Email cho bạn bè
X
Tên người gởi:  
Không phải là thổ địa abc@yahoo.com Email cách nhau dấu phẩy (,)
Lời nhắn