Năm học lớp 4, mẹ bảo là tôi phải đi học tiếng Anh để mai này còn học lớp chọn, trường chuyên. Bé thì biết thế nào là sâu xa đâu, tôi cũng đi học trong cái niềm vui A, B, C của con trẻ. Học cả ngày trên trường, tối lại chen vào cái lớp học bé tí, đông đúc, đến cái quạt cũng mệt nhọc thở không ra gió nữa. Học được ba tháng, tôi bập bẹ mãi mấy câu:
- How are you?
- How old are you…
Cũng chẳng thấy tiến bộ được là bao. Thấy cái mặt ỉu xìu không còn hứng khởi như ngày đầu khi nhắc đến việc học tiếng Anh, mẹ tôi xem ra cũng suy nghĩ dữ lắm. Mẹ bảo tôi:
- Thôi con chịu khó học, học lấy một bài hát tiếng Anh hát cho mẹ nghe cũng được.
Thế là tôi lại bị dụ. Học thêm được hai tuần nữa là tôi chán quá. Thầy giáo ngày nào cũng ê a trên bảng, những anh chị lớn hơn tôi thì chẳng học nhiều, cứ rúc rích những câu chuyện gì tôi chả hiểu. Cái mặt non tơ ngây thơ đến tội nghiệp của tôi cuối cùng cũng được thầy phát hiện ra là tôi không nên học ở đây nữa. Nhưng tôi luôn là cô bé lịch sự không làm mất mặt thầy, ghi chép bài đầy đủ…Song nếu mà bỏ đoạn băng cho tôi nghe thì tôi chẳng hiểu gì.
Cũng may là cái hành trình khổ ải tiếng Anh í ẹ ấy sớm kết thúc khi tôi phải lao vào những kì thi học sinh giỏi.
Tiếng Anh tạm thời quên lãng, vì chương trình học thời ấy ít người quan tâm tới môn này.
Lớp 11, tôi lại thích học Anh văn mới lạ chứ! Nhưng kì thực học chẳng đâu vào đâu. Cô giáo rất dữ, lúc nào cũng chuẩn bị sẵn những món quà khó chịu với những câu nổi nóng thô lỗ vô cớ để tạt vào mặt học sinh. Nhưng tôi vẫn chịu khó học, học say mê, đến nỗi nhìn cái bảng điểm cũng không thể tin mình lại có thể làm được như thế. Mẹ không còn nhắc chuyện học tiếng Anh cho tôi nữa…Lúc ấy thấy tiếc vì mình lại học tiếng Anh trễ thế!
18 tuổi, vào một thành phố lạ để học đại học. Ngày đầu tiên tham gia buổi học Anh Văn ở lớp mới, trường mới, bạn mới, cái cảm giác còn nóng hổi đến tận bây giờ, khi phát hiện ra một điều là tôi đọc tiếng Anh dở ẹc. Rằng thì là mới phát hiện ra là mình học Anh văn như một cái máy, cứ lặp lại theo thầy cô. Thầy cô đọc sai làm cho mình cũng đọc sai te tua như thế!
Bắt đầu một hành trình học Anh văn trở lại.
Sau bao ngày lang thang tham khảo cả về trường và tiền học, tôi chọn được một chỗ học Anh văn theo phương pháp mới – Tiếng Anh phản xạ.
Trước khi tới học tôi đã tìm hiểu và còn hỏi thêm những người bạn đã đi trước của mình về nơi này, về giáo viên, phòng ốc, đủ thứ có thể hỏi khiến nó phát cáu và nói với tôi: ‘Học đi rồi thấy”.
Nghe bạn bè nói tiếng Anh như gió, nhất là sau chuyến mùa hè xanh đi cùng mấy bạn sinh viên nước ngoài mà tôi không nói chuyện được. Điều đó khiến tôi hạ quyết tâm đi học Anh văn cho bằng được.
Thế là cái duyên đưa đẩy tôi tới trường
Ngoại ngữ Không Gian.
Chị nhân viên tư vấn cho tôi rất nhiều để chọn một lớp phù hợp. Trường rất đẹp, máy lạnh, phòng ít học sinh, chừng 15 tới 20 bạn thôi, thầy cô giáo cực kì vui tính. Tiếp xúc dần với người nước ngoài khiến tôi dạn dĩ hơn. Thầy cô không bao giờ bắt lỗi học sinh – khác hẳn cô giáo xưa kia của tôi nhé! Được khuyến khích tập nói, diễn đạt, tư duy bằng tiếng Anh, dần dần tôi lấy sự tự tin trở lại.
Bắt đầu thấy thích thú với phương pháp phản xạ. Học cả tuần từ thứ 2 tới thứ 6, không được nghỉ học nếu như không xin phép, từ vựng rất nhiều khiến tôi phải bò ra học, nhưng không hề bị áp lực.
Mỗi buổi lên lớp là thấy những hứng khởi mới!
Trường Không Gian thành lập lâu rồi, là trường đầu tiên đưa phương pháp phản xạ mới tinh vào chương trình học. Khá lạ lẫm với người Việt Nam nhưng sau thời gian hơn mười năm thực hành thì thấy đây là phương pháp mới khá hiệu quả.
Tôi tâm đắc nhất ở phương pháp phản xạ là kết quả tiến bộ thật quá ngạc nhiên. Chỉ trong vòng một tháng tôi học ở trình độ sơ cấp có thể nhớ và sử dụng tốt hơn 400 đơn vị từ vựng để có thể khai triển hơn 1000 câu giao tiếp cơ bản nhất.Với mỗi câu mới luôn được nhắc lại nhiều lần cho tới khi nhập tâm. Học hai tháng là có thể tự tin giao tiếp với người nước ngoài những vấn đề thông thường được rồi!
Điều thứ hai mà phương pháp phản xạ thực sự đã chinh phục tôi đó chính là hệ thống kiến thức và “ Sơ Đồ Anh Ngữ” mà học viên có thể đạt được khi hoàn tất chương trình Phản xạ tại Trường Ngoại Ngữ Không Gian. Việc chọn học một Ngoại ngữ giống như việc chọn cho mình một lối đi trong vô số những con đường khác nhau. Người học sẽ cảm thấy tự tin và có định hướng nếu như họ được trang bị một “sơ đồ” thật khoa học và cô đọng. Tôi thật sự ngạc nhiên vì những gì tôi cho là phức tạp và mất nhiều thời gian thì giờ đây những học viên của chương trình phản xạ của tôi lại may mắn rất nhiều khi được các giáo viên giảng dạy những vấn đề ấy thật cô đọng thông qua phương pháp phản xạ.
Khi đi làm, tôi mới thấy đắc dụng của việc học Anh Văn. Sau này bạn bè tôi và cả những học trò của tôi cũng chọn trường Không Gian làm nơi trau dồi khả năng Anh ngữ cho mình.
Hơn mười năm phát triển, đến nay trường
Ngoại ngữ Không Gian vẫn đang tiếp tục tạo được sự tin tưởng về chất lượng học cho các học viên. Nói như anh Đỗ Mạnh Tuấn (Nhân viên Ngân hàng Đông Á) là “Nhờ phương pháp phản xạ mà hơn hai tháng anh đã tự tin giao tiếp với khách hàng nước ngoài”, dù trước đó hơn 10 năm học Anh văn mà không thể giao tiếp được.