“Nếu được chọn lựa lại lần nữa anh có chọn em không?”
Đó là câu hỏi mà ta thường để trống,
Bởi sợ câu trả lời làm lòng người đau thắt,
“Có lẽ là anh chẳng chọn em đâu.”
Chỉ giản đơn như một chiều mưa ngâu,
Hai đứa nhìn nhau mắt sâu trong đáy mắt.
Thở hắt lên trời em hỏi câu chân thật:
“Nếu có thêm 1 lần anh có chọn em không?”
Những ngập ngừng báo trước một tiếng “Không”
Những lặng im làm tim người ta nhói,
Và nức nở bồi hồi vì anh không lừa dối:
“Xin lỗi là anh sẽ chẳng chọn em.”
Vậy đủ rồi em chẳng phải hỏi thêm.
Có cần chi chờ xem lời giải thích.
Có ích chi đợi nghe điều bộc bạch.
Trách móc dày vò vô nghĩa như nhau.
Nên đôi khi ta không dám ngẩng đầu,
Để nhìn thấy nét buồn thoáng vương trên mặt.
Để ta chấp nhận điều không nhỏ nhặt,
Rằng trong cuộc đời ta đã chọn sai nhau.
(Thổ địa Dop)