Anh!
Hà Nội vào thu nắng rất trong
Hoa cúc vườn ai tím biếc lòng
Trời xanh thăm thẳm màu nhung nhớ
Xa cách lắm rồi sao vẫn mong
Trí à! Em phải làm sao đây khi mà mỗi ngày em lại cảm thấy tình cảm em dành cho anh lớn dần lên và cũng nhận ra thêm rằng sự lừa dối của anh cũng tăng theo cấp số nhân? Tại sao vậy anh? Em đã không dám thừa nhận rằng mình đã bị lừa dối ngay từ đầu, em đã tự đánh lừa bản thân rằng có thể anh sẽ nói với em vào lúc thích hợp hay có gì đó anh chưa thể nói cùng em nhưng bây giờ thì toàn bộ sự thật đã được phơi bày….. Em đau đớn quá, em không biết phải nói gì, làm gì nữa đây? Tại sao em lại phải chịu sự dối lừa này? Tại sao anh lại đối xử với em như vậy? Em đã làm gì có lỗi với anh đâu? Em có nợ gì anh đâu? Sao anh nỡ làm em đau thế này? Em đâu có tội gì khi nói thật với anh mọi chuyện về mình?
" Làm sao em quên anh
Khi bóng anh còn đó
Một ngày không có anh
Lòng buồn như vạn thuở…."
Anh! từ nay em sẽ biết thân biết phận sẽ không gọi điện, nhắn tin hay có bất kỳ thứ gì liên quan đến anh nữa để không bị nghe mắng mỏ, doạ nạt và cũng là để tĩnh tâm lại và như em đã nói " Nếu em không là một nửa của anh, nếu em không là duy nhất trong trái tim người em yêu EM SẼ LÀ NGƯỜI RA ĐI ". Em sẽ cố gắng để quên đi mọi chuyện đã xảy ra mặc dù em biết:
Điều muốn quên chính là điều nhớ mãi
Cố xua đi nhưng ký ức chẳng phai
Vết nhăn hôm nay trong lòng mình gấp lại
Sẽ âm thầm hoá băng thạch ngày mai