Có bao nhiêu cách để chờ đợi một cơn mưa?
Chờ những cơn gió âm ẩm, chờ mùi đất nồng, chờ bầu trời xám xịt, chờ lá vàng bay…. Hay đơn giản chỉ là ngồi đấy và chờ đợi.
Tôi thì không biết. Có một buổi chiều giữa tuần bất chợt, tôi ngồi một mình dưới tán dù, trong những cơn gió lay mạnh cái cây xoan hay thầu dầu, làm những trái xoay vòng rơi lả tả và tôi bắt đầu suy nghĩ. Nhâm nhi ly Crème bubble ở Gloria Jeans và thơ thẩn suy nghĩ. Cái ráng chiều âm u, những đợt gió thốc, những chiếc lá vàng bay. Mây vần vũ. Đường phố hối hả. Tôi suy nghĩ về những cách người ta đợi mưa.
Có người hồ hỡi như những đứa trẻ, sẽ tung tăng khi những hạt lăng tăng đầu tiên rơi xuống. Có người sẽ hối hả bước vội hay rồ ga mải miết chạy để tránh cái rét mướt. Cũng có người sẽ cẩn trọng, tắp xe và bọc lấy cái lớp nhựa đủ màu rồi lại tiếp tục cuộc hành trình. Có bao nhiêu là cách người ta chờ mưa!
Tôi chờ mưa trên một vệ đường và thưởng thức vị ngọt mát lừ của bọt kem tươi hoà quyện caramel. Khuấy cho đều lớp kem, tôi khoái mút chút kem còn đọng lại trên thành muỗng. Thật là thú vị. Mưa lăng tăng, lăng tăng. Và dòng đời bỗng chốc thay đổi. Những hối hả trên tuyến đường bận rộn nhất thành phố giờ im lặng, vắng tanh. Bì bỏm vài tiếng nước của đám trẻ xô nhau nô đùa. Rì rào tiếng mưa tan mau theo vị ngọt nhẹ của sô cô la, chảy đều từ đầu lưỡi tê tái đến tận cuống họng. Cái ngọt ngất ngây của sô cô la trong ly Crème Bubble ở Gloria Jean’s khiến con người ta them thuống một hơi ấm gia đình.
Ngồi sau lớp kính mờ và quan sát. Ngoài đường, nước vẫn đánh bì bỏm như nô đùa hết từ trên thân lá đến mặt đường xám xịt rồi tan ra thành bóng khí. Cái vàng hổ phách ấm áp, cái êm ái khi ngã người trên chiếc ghế tựa, và những âm thanh réo rắt bên tai, chỉ làm cho người ta nhắm mắt và suy tưởng đến những điều lãng mạng. Chiều mưa ấy, có còn ai đứng chờ nhau dưới hiên phố. Có còn ai chạy trốn những hạt mưa vương vãi đầu tiên. Có còn ai, rét mướt đi lững thửng dưới mưa, nhẹ nhàng ôm choàng lấy những ấm áp chợt đến rồi tan nhanh như bọt nước mưa. Hay còn ai một mình ngồi trên biển cảm nhận mưa ngâu tí tách rơi trên biển mênh mông.
Mưa dệt một lớp màng trắng phủ quanh thành phố. Phủ cả bóng người. Bọt trắng xoá, mịn màng như lớp kem tươi, nhưng không ngọt lịm như chất caramen trong ly Crème Bubble. Chỉ là những hương vị ngọt ngào xưa cũ.
Uống nốt những giọt ngọt lịm như ký ức của Crème Bubble, tôi chợt nhớ, hình như mình vẫn chưa trả lời câu hỏi của chính mình: có bao nhiêu cách đợi mưa? Mà…có quan trọng đâu! Đơn giản là…hãy cứ ngóng và đợi thế thôi. Chờ những cơn gió âm ẩm, những chiếc lá rơi lả tả, chờ mùi hương nồng nồng của đất…và quang trọng nhất là chờ cái cảm giác mong ngóng sự ấm áp ngọt ngào! Có ai chờ mưa? Tôi tự hỏi với chút hương thơm caramen còn xót lại của ly Crème Bubble ở Gloria Jeans.
Hay là mình nên hỏi một câu khác: có bao nhiêu cách chờ đợi một tình yêu? Có ai chờ yêu?
Đâu đó, hương Crème Bubble trong ngày mưa, và những câu hỏi vẫn ẩn hiện trong ký ức của chính tôi mỗi khi ngắm con đường sôi động trước những cơn mưa.
Có ai chờ mưa….chờ…yêu…mưa?