Ráng chiều đẹp bởi nó sẽ bị bóng đêm xâm lấn, ta tìm về trong vội vã để nâng niu khoảnh khắc bình yên ấy, nhưng mong manh ngắn ngủi để lòng cứ tiếc nuối. Chiều buồn, ta khắc khoải gọi tên em… Ráng Chiều, lại nợ em thêm một chiều hò hẹn, thì thôi em về bình an ...
Chiều nay, ta trả nợ em…
Sau cánh cổng trắng ngà, môt góc cắt ráng chiều công viên, em có thấy thân quen quá đỗi ? Hàng cây nơi chiếc ghế ta ngồi, cột đèn tỏa ánh vàng và luống hoa cho sắc màu em nhuộm ta dịu mạn, nhuộm cả những chiều kỉ niệm…Mở cửa vào trong nhé, để ta giữ mãi cho em ráng chiều !
Chọn góc ngồi bên bức tường vẽ những đóa bồ công anh, em bên ta nhỏ dịu đến nao lòng. Ước mong chở che em bỗng dậy thành khao khát. Màu đêm đang dần buông phủ những đóa hoa dại không hương sắc, bức tranh lạnh đặt trong không gian ấm mang lại sự tương phản thú vị . Giai điệu bản hòa tấu nhẹ nhàng, như gió, giục hương lavender mơn tỏa khẽ khàng. Hồn có gì rất quen…
Này anh, oải hương vẫn thế,
Ngọt ngào và nồng say …
( Câu thơ để trên status một sáng nào làm ngọt lòng ta em nhớ không ? )
Mấy khung đèn may tay, vài ba cuốn sách bạc màu, sự sắp đặt hờ hững giản đơn mà vẫn cảm nhận được một bàn tay chăm chút kĩ càng. Đèn hắt sáng thành từng vùng nhỏ , phủ ấm những bức họa buồn. Thinh lặng, căn phòng nhỏ như lưng chừng riêng mang, khi gần gụi ấm áp lúc chênh vênh xa lạnh, khắc khoải rồi dữ dội, dịu dàng mà cuồng say. Ngồi ở đây, dễ ấm áp tận cùng, cũng dễ dàng cô đơn trọn vẹn.
Cứ mê mải ánh nhìn về nơi bức họa dở dang, em tìm gì nơi khung vẽ vắng hơi ấm bàn tay ? Ta biết em đang nghĩ suy nhiều…có ai trở về cầm cọ pha sơn để câu chuyên tình yêu có hậu ? Những ngón tay đan siết lại :
Quán buồn anh nhỉ !
Buông câu nói nhẹ êm, mắt em vẫn bám rịn vào khoảng không buồn.
Uhm, quán buồn !
Nhưng ta thấy được sẻ chia nhiều, và em cũng vậy, ta biết.
Ly café cạn rồi, ước mong có thêm nhiều chiều, giữ mãi ráng chiều, ta trả nợ cho em…
....................................