Không gian khá rộng, mỗi bàn 4 có góc ngăn riêng, bàn chữ U lớn ở giữa như hình thức ngồi ở lẩu băng chuyền. Sạch, sáng, ngăn nắp. Bộ nhận diện thương hiệu ở khắp nơi, từ giấy dán tường cho đến khăn, giấy lót chén, muỗng, miếng đệm ly…
Giá cả cũng tương xứng, 100k trở lên cho nước lẩu 2 người, từ 22k cho nước uống và từ 60k cho các món ăn khác.
Tôi chọn lẩu Zukizaki vì ít cay nhất, dùng kèm cải thảo, thịt bò và tàu hủ ki chiên. Nước lẩu có củ hành to, một ít nấm đông cô và cà rốt. Vị đậm, vừa miệng.
Cơm chiên hải sản ngán vì nhiều dầu.
Sinh tố sabôchê có vị của cacao, khá lạ.
Kim chi, wasabi, đậu phộng rang và khăn lạnh ở bàn nếu dùng sẽ tính tiền thêm.
Một phiếu đánh giá tại mỗi bàn, tặng phiếu 100k cho lần sau. Thanh toán bằng thẻ Sacombank sẽ giảm 10%
Mọi thứ đến đây có vẻ rất đáng hài lòng và vừa ý, ngoại trừ...
Tôi không nghĩ một nhà hàng kinh doanh món ăn của người Á Đông lại không hiểu văn hóa Á. Người châu Á thường ít giao tiếp bằng mắt, vì đó là sự tế nhị, tôn trọng người đối diện, không soi mói, tò mò.
Trớ trêu thay, tôi vẫn vừa dùng lẩu và vừa xem anh nhân viên nhìn mình chăm chú, khá kiên nhẫn, rất rõ, rất chính diện, hoặc chuyển sang bên phải, rất công khai. Đôi khi có thảo luận, bỏ nhỏ với nhân viên khác rồi lại tiếp tục công việc dòm ngó. Đây quả là cái nhìn trực diện, thẳng thắn hiếm có ở một nơi kinh doanh ăn uống.
Hẳn là do gift voucher mà tôi đạt giải không giống những tờ polyme có Bác cười rạng rỡ, hoặc cốt cách không thể hiện tình hình tài chính đủ chi trả chăng ?
Thật mong chỉ là hiểu lầm thiện ý chu đáo với thổ địa, nhưng chu đáo đến mức nhìn chính diện trong hàng giờ liền thì quả là...làm khó cho suy nghĩ của tôi quá.
Lần 2 đến, vẻ ngoài phô phang và không tỏ mình là thổ địa có lẽ kéo được thái độ phục vụ đổi mới. Không ai nhìn tôi chăm chú nữa. Vậy là, tôi có câu trả lời cho lần 1.
Tôi không dám nghĩ người Việt mình keo kiệt, ki bo với nhau những điều nhỏ nhặt, dù là ở hoàn cảnh ngặt nghèo nào. Bởi vì chẳng ai nghèo đến nỗi không có cái để cho đi. Nhưng anh nhân viên có được ý nghĩ này thì quả thật táo bạo: voucher của quý khách còn thừa 1k, mà nhà hàng em không có 1k để hoàn lại cho quý khách, mong quý khách thông cảm.
Tôi mong đây là một trong những nơi hiếm có, gift voucher có hoàn tiền lại, để nhân viên có cách giải thích như thế. Nhưng nụ cười của anh...quả thật, lại làm khó cho suy nghĩ của tôi lần nữa. Vậy nên, tôi cũng cố đáp lại nụ cười ấy bằng một nụ cười khan mà ra về, gắng vĩnh biệt Shabu kichoo theo cách nhẹ nhàng nhất.