Lần đầu tiên đến Dường Như là 1 ngày mưa, nên đã chọn 1 chỗ ở trên lầu, phải nói là chỗ rất đẹp, gần cửa sổ, nhìn ra ngoài mưa rất đẹp [vì quán có nhiều cây]. Hôm đấy uống trà, trà hoa cúc nóng, ngon và ấm lắm. Rồi lần thứ 2 đến, cũng lại một chiều mưa, vẫn chỗ cũ, vẫn trà nhưng chỉ có cảm xúc là khác. Rồi cứ thế, Dường Như trở thành một nơi quen thuộc, một nơi để trải lòng, một nơi cho người ta cảm giác được sống chậm lại, quên hết tốc độ nhanh đến ngộp thở của cuộc sống.