Sài Gòn trời tháng 10 se lạnh. Cái lạnh bất thường của thành phố quanh năm nóng ẩm, khiến người dạo đêm thấy thòm thèm cái cảm giác úp mặt trên bát phở, hay nắm xôi nóng hổi cho từng làn hơi nóng ấm lùa lên mặt đem theo cả những nồn nàng của những hương vị.Nhớ hồi bé, mẹ hay gói cho nắm xôi gấc trong cái lá chuối xanh mướt, nóng hổi mỗi khi đi học. Thích thú ngắm nhìn từng làn khói toả ra cùng với mùi gấc thơm lừng. Gấc mới đỏ au như giữ nguyên cái vị ngọt tinh khiết trong tấm lá chuối tươi xanh. Vị xôi giòn tan trong miệng, cái nóng ấm lan toả khắp người. Nhớ hoài những ngày tháng 10 như thế lúc bé tí teo! Xôi chỉ ngon khi phải đồ bằng nồi nhôm hai tầng, để hơi nước nóng làm tơi từng hạt nếp. Gấc phải chín vừa, phải được đảo đều tay. Và nhất là phải được gói trong lá tươi, thì xôi mới giữ được vị nguyên thủy, không lẫn tạp chất!15 năm hơn, đi cùng nỗi nhớ xôi gói trong lá chuối. Thời gian trôi vù, chẳng mấy ai còn gói xôi trong cái tấm lá chuối xưa cũ. Người ta hay dùng nhựa thay cho lá chuối. Nhớ cái vị ngọt tinh nguyên của gấc bọc trong lá chuối mà lâu lâu chỉ thấy cái vị ngắt đường hoá học.Đêm nay, gió lớn lại nhớ cái mùi gấc ấy. Lặn lội khắp nơi, khó mà tìm được một nơi nào còn dữ vẹn nguyên cái mùi tinh nguyên. Rồi cũng tim được, lòng lại như đứa bé hồi lên năm lên sáu, hít hà gói xôi nóng hổi, ở góc đường. Hạnh phúc! Anh nhìn cái cảnh em cố gắng nắn từng miếng xôi với cái muỗng là thân chuối bẻ đôi. Anh phì cười, bé con to xác mà vẫn hồn nhiên. Cảm ơn anh và gói xôi gấc lá chuối đã đánh thức bé thơ trong em.Em sẽ nhớ xôi gấn lá chuối, em sẽ nhớ anh, và em sẽ nhớ cả đêm Sài Gòn gió lạnh này! Xôi lá chuối, anh, đêm lạnh và em......!