Đã qua rồi cái tuổi mơ mộng Đường Thi, nhưng không hiểu sao cứ mỗi lần nghe ca khúc Nguyệt Cầm của Cung Tiến, Thu Hát Cho Người của Vũ Đức Sao Biển, với những ca từ như :”Nguyệt Cầm nghe nấc từng câu, có hàng mây trắng về đâu…?” hay “ đêm Nguyệt Cầm ta gọi em trong gió, sáng linh lan hồn ta khóc bao giờ…?” lòng tôi lại rung lên những cung bậc buồn man mác, hoang mang của một thời sinh viên lãng mạn.
Quán café mang tên Nguyệt với khung cảnh của quán thật ấm cúng và nên thơ. Trên tường điểm xuyết những câu thơ của Xuân Diệu và những ca từ trong ca khúc Nguyệt Cầm của Cung Tiến qua nét thư pháp nhẹ bay, bức tranh đá quý được họa lại từ tuyệt tác Le Vieux Guitariste của Picasso cũng thật tuyệt vời…. nhạc cũng nhẹ nhàng thánh thót như ru…
Ngồi chuyện trò cùng bạn bè bên ly café thơm ngát và thức ăn ngon miệng trong một khung cảnh như thơ này khiến bao lo toan đời thường trong tôi tiêu tan đâu mất, và cũng thật bất ngờ