Cơ hội để toàn bộ nhân viên quán phục vụ cho bạn vào buổi sáng là rất lớn. Mình đến quán 2 lần đều vào buổi sáng và lần nào quán cũng vắng khách.
Càng tốt - vì mình cũng chỉ muốn thế.
Yên tĩnh - nhạc từ TV qua dàn loa không quá nhỏ cũng không quá lớn để chen vào bất kỳ câu chuyện nào của bạn. Không có band nhạc sống như vào buổi đêm, không có cậu bé đánh trống nổi tiếng kia - hay bất kỳ hình dáng nào cao dưới 1m50 trong quán, AnhNguyen không cần phải lách mình để tìm ghế ngồi, 9g sáng không phải là 9g tối.
Vào buổi sáng, cánh cửa rộng mở chỉ vì bạn là người duy nhất bước vào. Không có nhiều khách, bạn trở thành một trong vài thượng đế ít ỏi được chiều chuộng ân cần. Sáng nay chỉ có 3 thượng đế như thế. Hạnh phúc và thư giãn. Điều làm thượng đế mất vui một chút là món nước ép cóc mà thượng đế yêu thích chưa được sẵn sàng. Một lúc sau khi phải chọn đến lần thứ 3 - nước ép thơm - cũng ngon miệng đấy chứ, thượng đế mới thấy anh thanh niên khệ nệ bê mấy quả cóc cùng bao nhiêu thứ khác vào giao cho các nhân viên trong quán. Thượng đế tự nói với mình "Ai bảo mình giáng trần sớm thế. Lần sau nhớ đến lúc 10g sáng nhé".
"Thôi trở về với thực tại đi ông trời con ạ, 10g30 tối rồi, ngày mai lại cơm tiền áo gạo con ơi."
Biến đây.