Hình Như Là...
...Nơi mà tôi đã có cả kỉ niệm hạnh phúc nhất và cũng buồn bã nhất...
Ngày ấy, tôi và anh biết được tên quán trên 1 bài báo (báo gì thì không nhớ nữa... lâu lắm rồi). Cả hai đều rất thích cái tên này. Nghe như là... chuyện của hai đứa vậy. Định bụng sẽ đến đó vào một ngày... nào đó
Một ngày,
"Cafe hén anh"
"Uh, Hình Như Là nhé!"
"Thử xem ai tìm được quán trước nè!"
"Uh"
Tôi đã đi tìm Hình Như Là đến mỏi cả mắt, mỏi cả chân. Vì sao à? Vì hồi ấy cái quán nhỏ xíu xìu xiu. Cánh cửa của quán nhìn chỉ như một ngôi nhà bình thường. Bảng hiệu thì chỉ là 1 mảnh gỗ nhỏ với dòng chữ mảnh khảnh Hình Như Là. Chẳng biết chủ quán có dụng ý gì không khi đặt tên quán là như vậy. Nhưng tôi chắc một điều là vào lúc ấy, ai đến ngay trước cửa quán cũng phải kêu lên "Hình như là đúng quán đó rồi!"
Tôi đến trước!
Buổi hẹn đầu của hai đứa tại Hình Như Là là vậy đó. Hụt hơi đi tìm quán để rồi... chỉ ngồi nói vài câu. Anh có ĐT - phải đi gấp.
Quán nhỏ. Những chiếc bàn xinh xinh lúc nào cũng có sẵn một lọ hoa be bé. Hoa thật - tôi thích hoa thật. Nhạc mở nhè nhẹ. Nhạc xưa, nhạc Trịnh. Không gian yên tĩnh, ấm áp của quán đã thuyết phục được tôi và anh - trở thành "chỗ cũ hén anh!"
Một thời gian sau,
Hình như là... có chuyện gì thì phải. Anh mất hút. Anh im lặng. Anh... xa...
Một ngày nọ,
"Cafe nhe em! Chỗ cũ"
Hình Như Là vẫn như thế. Bức tường chỗ tôi ngồi - như lần đầu tiên - được phủ xanh rì bởi giàn dây thằn lằn. Ngước mặt lên nhìn được 1 khoảng trời bé tí, xanh văn vắt. Hít một hơi đầy mùi cây cỏ.
Anh đến. Hình như là...
Anh cúi đầu lặng lẽ
Em nuốt lệ vào trong
Lòng vẫn chặt với lòng
Sao tình xa diệu vợi
Rồi hôm đó cũng qua đi. Tôi đã không bao giờ trở lại Hình Như Là. Có lần, tôi đi ngang qua chỗ cũ. Quán đã sửa lại - ra dáng một quán cafe. Nhưng trong tôi, hình như là... nơi ấy ... vẫn thế - đầy kỉ niệm!