Buổi sáng,khi ánh nắng ban mai còn vương vấn trên những phiến lá non,Táo Đỏ đã cựa mình thức giấc. Những ô cửa kính hấp háy mắt đón nắng,những chiếc đèn giấy chao nhẹ trong cơn gió đầu ngày…và tiếng nước róc rách từ hòn non bộ…làm cho người ta chợt nhận thấy bình yên về đâu đây…gần lắm.
Buổi tối…mặt trời luyến tiếc gom những tia nắng cuối cùng vào tay,cũng là lúc Táo Đỏ chuyển mình. Từng ngọn đèn được thắp lên,từng góc riêng được tỏa sáng…Vẫn là gió,mà sao gió mơn man hơn. Cũng là hương,nhưng hình như hương chỉ dịu dàng lan tỏa. Thảng hoặc trong vi vu gió,ta nghe tiếng sáo trúc cất lên…thanh âm này vừa quen vừa lạ,nhớ rồi,Kitaro…mà sao trong khung cảnh này lại khóac lên mình vẻ ma mị đến vậy?
Chọn một góc ngồi gần cửa kính,nhìn ra một khỏang xanh của trúc,những thô mộc của sỏi trắng,và những dịu dàng lả lơi của nước…đắm mình trong ánh đèn vàng ấm áp,thấy tâm hồn mình được mơn trớn vuốt ve. Phóng tầm mắt ra xa,ngòai kia không còn là những bộn bề lo toan,không còn là khói bụi tiếng ồn…mà chỉ còn là một cảm giác yên bình ngự trị,vì giờ đây,mắt đã “no” với những xanh tươi cây lá,tai đã “đủ” những âm sắc êm dịu,và lòng đã “ấm” vì chợt nhận thấy mình vẫn tìm được chốn dừng chân…giữa những xô bồ và ồn ĩ của cuộc sống.