Trời ơi là trời, thì ra từ trước đến giờ nhớ lộn tên quán này, nên tìm không ra để viết lời bình.Khổ thân, "Mộc Nhạc" chứ không phải là "Mộc".
Nhớ, ấn tượng nên muốn viết, thế mà không tìm ra để viết, thế có khổ không. Mộc Nhạc, ấn tượng vì nhạc mộc đến thô thiển. Hic, nói là thô thiển cũng được, vì tự nhiên Nó lại thấy cái máy cát sét đó, thấy cái băng nhạc cũ kỹ đó, nghe cái âm thanh cùi bắp đó. Đó là những thứ Nó nghe từ bé, thấy từ bé, ở nhà ông, ở nhà chú, ở nhà cậu, và ở nhà Nó. Hok hiểu được, sao đến thời buổi này vẫn có người chọn cái "máy nghe nhạc" cổ lổ sỉ đó. Hok hiểu được, độ tự tin của ông chủ đến mức nào, mà "dám" mở quán cafe như thế. Cá tính + sáng tạo + tài năng => tưởng thưởng xứng đáng.
Ấn tượng cái gì cũng mộc, bàn ghế mộc, đế nến mộc, cái bảng hiệu cũng mộc nốt, tất tần tật đều mộc
Ấn tượng, vì quán ngày nào cũng có nhạc sống, trừ thứ 2, mà Nó lại đến đúng ngày thứ 2, thế là ngồi tiu ngỉu tới 10h. Quỡn quá, quay qua gây nhau với người ta, thế mới hay. Hok biết vì do ko có nhạc sống để nghe, hay do nhìu thứ đều mộc, kể cả người ta.
Quỡn thế, mà ra khỏi quán, vẫn thấy có niềm vui lãng nhách. Hehe, giá nước ngày hôm đó dĩ nhiên rẻ hơn. Đúng là quỡn mà.