Học trường Nguyễn Thị Minh Khai được 3 năm. Ba năm, đi qua con đường Hồ Xuân Hương không biết bao nhiêu lần, biết trên con đường đó nhiều quán cà phê, nhưng chẳng bao giờ quan tâm quán nào tên gì, bên trong như thế nào,...
Ra trường, vào một buổi sáng chẳng có gì đặc biệt, khi qua đường Hồ Xuân Hương lại tắp xe vào Piano ngồi, và gọi một ly cà phê. Nhìn cái thực đơn, có dòng chữ, "quý khách nào không dùng gì xin tính tiền phục vụ 22000 VND vào buổi sáng và 39000 VND vào buổi tối. Xin quý khách không đem thức ăn vào quán để chúng tôi phục vụ tốt hơn ". Lúc đó, tôi đã nghĩ không biết nếu có vị khách nàp đó vào mà không dùng gì thì nhân viên sẽ nói thế nào nhỉ. Về sau, khi ghé lại quán rất rất nhiều lần, tôi đã có dịp chứng kiến nếu là khách quen thì chẳng sao, khách lạ thì đôi khi được nhắc nhở rất nhẹ nhàng, đôi khi thì được cho qua. Nhưng vào buổi sáng đầu tiên ấy, tôi chỉ thấy thật buồn cười.
Buổi sáng hôm ấy, mới 9h, quán khá vắng khách, chỉ có vài người ngồi nhâm nhi ly cà phê bên cái laptop, mà thật ra tôi chẳng biết họ đang làm gì với cái laptop vào giờ này ở một quán cà phê, vì trông họ giống những doanh nhân hơn là một người khá rãnh rỗi. Những lần sau này ghé quán, chẳng bao giờ tôi ghé buổi sáng, thêm một lần ghé vào buổi trưa, và thấy đa phần là khách quen ngồi thành từng nhóm lớn, dùng laptop, iphone nói đủ chuyện trên trời dưới đất, nhân viên vẫn vui vẻ phục vụ. Và sau thì tôi chỉ ghé Pi vào lúc trời chạng vạng rồi màn đêm dần buông. Khi đó, Pi ở bên trong có một nét gì đó mơ huyền, và buồn bã dưới ánh đèn vàng vàng mờ mờ. Đến Pi những lúc ấy, đắm chìm trong tiếng nhạc không lời dìu dặt, trong men rượu, tôi thấy mình như đang tan ra, và thường hoài niệm về những dấu yêu xưa, hay trầm mặc suy tư về cuộc sống hiện tại.
Tôi không thích đến Pi vào cuối tuần. Đúng là cuối tuần là thời gian để thư giãn, để nghỉ ngơi. Nhưng những đêm thứ 6, thứ 7, hay chủ nhật, Pi đông nghẹt người, mùi thuốc lá, hơi người, tiếng trò chuyện.... Tôi không thích cái không khí loãng đó. Tôi thích đến vào khoảng đầu tuần, Pi vắng, tiếng nhạc trầm bổng: Romance, Love Story, Hotel California,...., ngồi trong một góc khuất của quán, xoay trong tay ly gin-tonic hay whisky-coke, thấy lòng mình bình yên.
Pi trở thành ngôi nhà thứ hai để tôi yên tâm giấu mình. Cũng như tôi trở thành một thành viên của Pi. Quen thuộc đến từng cái bàn, cái ghế và những giai điệu chơi mỗi đêm........
|