Chọn kiểu gõ: Tự động TELEX VNI Tắt
 
LÊ QUÝ ĐÔN
Giới thiệu cho bạn bè
Gửi lời cảm ơn

Sở thích: cờ tướng,nghe nhạc,đọc sách,...............
Đồng Phú.
Gia nhập: 22/6/2011

Tổng Lượt Xem:  37555

443 điểm
Lời cảm ơn
2
0
0
0
0
0
0
0
0
0
0
0
Đánh giá
Danh mục địa điểm đánh giá
Bài viết diễn đàn Có 30 bài viết diễn đàn
08/08/2012
946 lượt xem
Em à!lại một mùa hè nữa sắp trôi qua,cơn mưa cuối chiều mùa hạ ập tới khiến cho dòng người hối hả hơn,ai cũng cố chạy nhanh để về với mái ấm gia đình,chỉ có riêng anh vẫn khờ dại đứng dưới trời mưa ,có lẽ để đón nhận những hạt mưa nặng trĩu như xóa tan đi nỗi cô đơn của người lữ khách. Anh và em quen nhau trong 1 buổi chiều mưa dào bất chợt của Hà Nội,đôi mắt buồn của em đã làm ươt đẫm trái tim anh.Em là sinh viên sư phạm,anh là chàng an ninh vừa ra trường.Sự tình cờ của số phận đã mang em đến bên anh.Em nói rằng em yêu màu áo an ninh vì đó là màu mang lại sự yên bình cho cuộc sống và chỉ có sự bình yên con người mới có thể sống hạnh phúc.Chẳng biết tự bao giờ anh đã biết yêu em,và em cũng vậy.Cứ tưởng rằng đôi mắt ấy sẽ theo anh suốt cuộc đời,sẽ lo lắng cho anh mỗi khi anh bước vào nhiệm vụ mới,đối mặt với nhiều hiểm nguy. Rồi thời gian trôi qua,tình yêu cứ lớn dần theo năm tháng,nhưng trong đôi mắt của em vẫn chứa đững những nỗi buồn xa xăm.Anh hỏi thì em chỉ trả lời "em đang nghĩ về tương lai" nhưng anh biết em đang lo lắng 1 điều gì đó. Cuối cùng cái ngày định mệnh ấy cũng đến khi anh phải nhận nhiệm vụ bí mật ,một tháng đi xa mà không được liên lạc với người thân và với em.Ngày cuối cùng em đưa tiễn anh đi công tác, con đường như ngắn lại,phút chia tay ngắn ngủi lại thấy nước mắt em dơi,đôi mắt buồn của em trở lên vô hồn.Anh đã cố động viên "Em đừng buồn,anh sẽ sớm hoàn thành nhiệm vụ và trở về với em thôi" Chuyến tàu đêm bắt đầu lao nhanh hun hút chỉ còn lại bóng em mờ dần sau ánh đèn của sân ga. Một tháng trôi qua,tưởng rằng ngày trở về sẽ là ngày thấy ánh mắt của em sẽ không còn phải buồn và lo lắng nữa nhưng đó lại là ngày buồn nhất của cuộc đời anh khi em nói lời chia tay.Anh ngơ ngác không hiểu vì sao chỉ đứng nhìn theo bước chân em trên con đường xào xạc lá khô,anh cứ tưởng đó là sự giận hờn vu vơ như bao người con gái khác khi xa cách.Nhưng đó lại là sự thật phũ phàng khiến trái tim anh đau nhói như có có mũi tên bất ngờ từ phía sau đâm tới khiến anh gục ngã.Anh tỉnh dậy sau cơn mộng kéo dài mới biết mất em thật rồi.Em ra đi không 1 lời giải thích ngoài 2 từ ''xin lỗi''.Anh luôn hỏi tại sao lại như vậy và muốn tìm được câu trả lời nhưng em thật nhẫn tâm xóa đi tất cả ký ức,số điện thoại cũng không còn liên lạc được nữa ,anh tìm đến nơi em ở thì chỉ còn là trống vắng,hỏi ai cũng không biết em đi đâu.Anh đã tìm em khắp những nơi em đến nhưng chỉ là vô vọng,anh chỉ biết lang trên những con đường nơi chúng ta đã qua để mong gặp lại em một lần dù là lần cuối. Ba năm đã trôi qua anh vẫn đi tìm em trên khắp mọi nẻo đường gần xa.Thậm trí, anh đã tìm về miền quê mà em đã kể, đó là miền quê nghèo đầy nắng và gió và đã từng vào những ngôi nhà có khung cửa sổ với dàn hoa tím mộng mơ như lời em kể.Nhưng chẳng ai biết về em. Em à!giờ em nơi đâu?em còn ở lại cái thành phố tấp nập này không?Hay em đã đến một chân trời nào đó.Em có biết bao năm qua tôi vẫn tìm em trong tuyệt vọng và cô đơn không?nếu nhận được những dòng này hãy cho anh biết cho dù chỉ là một lời nhắn nhủ để lòng anh vơi bớt nỗi cô đơn...
08/08/2012
782 lượt xem
Một ngày nữa lại đã sắp qua đi, trong bóng tôi bây giờ chìm lặng những tiếng động, chỉ còn bàn tay anh trên bàn phím u buồn này, ngồi đây viết lên những nỗi nhớ của anh về em trong đêm tối hôm nay, nỗi nhớ nào cho anh để rồi thao thức từng đêm khi anh lại vẫn nghĩ tới em, lệ buồn nào trong đêm vắng tối nay, khi anh đang vẫn âm thầm gọi tên em trong những giấc mơ, và rồi giờ đây hình bóng của em đã chiếm hết những sự suy nghĩ của anh, thao thức cả một đêm dài, anh biết làm sao đây, khi bây giờ em đang trong giấc ngủ say, không hề biết rằng anh bây giờ đang rất là nhớ em, vẫn ngồi đây như bao đêm qua, lặng thầm một mình anh nhìn ngắm những ngôi sao vẫn sáng trong màn đêm, lung linh ánh sáng của sự hy vọng của một niềm ao ước tưởng như không bao giờ phai, cứ mỗi lần như vậy em ơi có biết rằng anh ước về một tương lai, có em và anh trong cuộc sống đầy hạnh phúc. Đã từ bao giờ anh luôn mong muốn có em, đã từ hôm nào anh cảm thấy yêu em, hay là từ cái nhìn đó khi anh đã bị cuốn hút theo nét mặt thơ ngây của em, của sự nhí nhảnh, của cái tuổi hồn nhiên trong em, của sự mong muốn được làm quen với em, để rồi giờ đây nguyện vọng đã thành, và anh lại bối rối khi anh nhìn thấy em đang ở trước mặt anh, được nói chuyện với em, anh muốn nói lên biết bao đều yêu thương để gửi tới em, nhưng rồi anh vẫn vậy lặng im trong sự mong đợi của một tình yêu, làm sao anh có thể quên được em, khi anh đã muốn nói lên lời yêu em một cách tha thiết, làm sao cho anh vơi bớt đi những nỗi sầu trong đêm vắng, khi anh nghĩ rằng anh phải xa em, làm sao anh quên cho được những nụ cười của em. Không em à, anh sẽ không bao giờ quên được em, cho dù em có nói gì đi nữa anh cũng sẽ yêu và chỉ yêu em mà thôi, cho dù thời gian có xoá nhoà đi tất cả, có xoá đi kiếp sống này thì anh đây vẫn nhớ em mãi không nguôi. Lời nguyện cầu nào để cho chúng ta, khi anh vẫn cầu nguyện tới tất cả những gì trong đời để anh có được em, khi anh và em là một đôi, và xin mọi thứ đừng có xoá nhoà đi tất cả những tình cảm của anh đã trao về em thật nhiều, vẫn mãi say đắm trong tình yêu anh đã trót trao về em hôm này. Xin em luôn giữ mãi anh trong trái tim của em, về một kẻ đang yêu em từng ngày. Nỗi nhớ đêm vắng về người tôi yêu.
08/08/2012
928 lượt xem
Trong đêm vắng một mình anh ngồi bên ly café đắng, anh ngồi đây đọc lại từng dòng tin nhắn, xem từng dòng thư em viết cho anh. Tiếng nhạc vang lên làm anh nhớ lại những kỷ niệm đã qua, cũng chính nơi này chính bài hát này đã đưa em đến bên anh và cũng chính nơi này, nơi mà cuộc tình ta đã có bao kỷ niêm… giờ đây chỉ còn mình anh… Thời gian chúng ta quen nhau không lâu nhưng cũng đủ cho anh cảm nhận được tình yêu mà em dành cho anh. Nhưng đến một ngày anh nhận ra đó chỉ là ảo tưởng. Những điều anh làm, nhưng kỉ niệm mà ta có bên nhau với em chỉ còn là quá khứ. Chúng ta chia tay nhau không phải vì hết yêu nhau mà vì chúng ta không thể nào sống chung dưới một bầu trời, cả anh và em đều có những khoảng trời riêng nơi mà đối phương không thể nào hiểu được…Đôi khi cả 2 chúng ta đều mải mê sống dưới bầu trời của mình mà quên đi người bên cạnh. Cuộc sống của anh là em, là bạn bè, là giao lưu, là những chuyến đi chơi và cũng là những buổi tiệc thâu đêm. Cuộc sống của em là sự trầm lắng, vẻ suy tư và những câu chuyện, xung quanh em có biết bao nhiêu người và có biết bao nhiêu mối quan hệ, và đôi khi em quên tôi. - Anh đi đi, em không đi đâu… Đó là bạn của anh mà! - Anh đi đi, em không đi đâu… em không thích những chỗ như vậy! Trong những cuộc vui bên bạn bè hoặc những ngày đặc biệt anh luôn chỉ có một mình… Điều đó làm anh cảm thấy buồn… Những lúc như vậy anh chỉ muốn được ở nhà cùng em. Nhưng anh lại không chịu được cảm giác cô đơn ngay khi đó chính là căn nhà của mình và ngay cả khi có người con gái anh yêu. Anh phải đi và anh luôn phải tìm cách giải thích cho câu “ Bạn gái mày đâu rồi “ Em biết không anh ước gi minh có thể trở lại nhưng ngày như lúc đâu… những buổi chiều gặp mặt tuy ngắn ngủi nhưng vui, những đêm cùng nhau ngồi uống café nơi góc quán quen, cùng kể cho nhau nghe những câu chuyên. Với anh niềm hạnh phúc đơn giản là được cầm tay em đi dạo trên những con phố, hay chỉ đơn giản chỉ là một nụ hôn thật sự… như vậy thôi cũng khiến anh vui và hạnh phúc lắm rồi.” Nhưng đó cũng chỉ là mơ ước” Nhưng trong cuộc sống đâu phải chỉ muốn là được, “không ai đánh thuế ước mơ vì mơ ước cũng chỉ là ước mơ” Từ khi quen anh, em buồn nhiều, em lo lắng nhiều, em suy tư nhiều. Anh không biết cách làm em vui, anh không thể nào tìm được lối vào thế giới riêng của em. Những điều bí mật, những câu chuyện cũ, suy nghĩ của em… với anh chỉ là màng đêm. Anh đã cố gắng nhưng không thể. Anh biết anh ích kỉ nhưng trong tình yêu ai lại muốn mình phải sẻ chia tình cảm, có người con trai nào lai có thể chấp nhận người mình yêu chia sẻ tình cảm cho những người khác, vẫn quan tâm về những người xưa cũ… Anh đã cố gắng nhưng anh không thể, anh phải buông tay em thôi. Anh không thể mang lại cho em niềm vui, niềm hạnh phúc vì vậy em hãy ra đi… Tìm đến nơi mà ở đó em thuộc về, nơi có người mang lại cho em một bầu trời… Cầu chúc em mãi mãi được hạnh phúc… Bình yên em nhe!
08/08/2012
887 lượt xem
Nhớ em. Lại một đêm nữa nhớ em... Người ta hay nói. khi mới chia tay. ngày đâu tiên mất người đó mình xem người đó là tất cả- ngày thứ 2 người đó chỉ còn 1 nữa- ngày thứ 3 người đó còn 1/3 ngày thứ 4 người đó còn 1/4 và kế tiếp những ngày đó giảm dần theo thời gian. Nhưng sao nổi nhớ trong anh về em không hề giảm đi mà cứ tăng theo từng ngày. Nhớ em. muốn nghe được 1 tiếng gọi êm ái " anh yêu " một lời quan tâm nhưng sao khó quá. Nhớ em nhìn thấy em đó.muốn gọi 1 tiếng, muốn nhắn một lời, muốn gọi 1 lần thôi "em yêu cũng không được. Nhớ em. Đêm về với nổi cô đơn, nổi nhớ những hồi ức, kỉ niệm về em như thắt vào tim anh khiến anh khó thở bồi hồi. Cầm điện thoại lên nhìn số phone của em. bấm gọi rồi lại tắt, nhắn xong tin nhắn muốn gửi nhưng lại xóa. Thấy nick chat em onl đó muốn pm hỏi 1 câu nhưng sợ chử phiền. Nhớ em. yêu em vì lời hứa ngày nào anh đã hứa sống tốt dù không có em. anh luôn tỏ vẻ vui tươi yêu đời trước mặt em. Nhưng thật ra sau bức màng ấy là nước mắt, những lần chuốc cho say để quên nhưng say khiến anh càng thêm nhớ và suy nghỉ đến em nhiều hơn. Nhớ em. không ngủ được từng đêm phải nhờ vào những viên thuốc để giúp anh ngủ đi.ngủ đi 1 phần không muốn nhớ nữa, một phần để có thể mơ thấy em. Trong mơ em luôn là của anh. Nhưng sau những giấc mơ là những giọt nước mắt cứ tuông mà k cách nào ngăn lại được. Anh muốn chìm đắm trong quá khứ những ngày còn có em kề bên. muốn được ôm em vào lòng vào bàn tay yêu thương, rồi hôn nhẹ lên má em và khẻ vào tai em nói rằng anh yêu em. Nổi nhớ ấy đã hạ ngục anh, anh ngã vô bờ biến. không biết đến khi nào anh mới thôi ngừng nhớ và yêu em.. Cái tên " Thanh Thúy" mổi lần đi đâu đó trên tấm biển quản cáo hay nghe ai vô tình nói tới, khiến anh nghỉ ngay về em.Ôi cái thuở ban đầu lúc mới yêu sao đẹp đến vậy giờ nhìn lại chỉ còn anh với nổi cô đơn.Đêm từng đêm với bóng tối.Người ơi...em có biết anh yêu em và nhớ em đến nhường nào k...? Sẽ có 1 đôi bàn tay khác ấm hơn tay anh ,chặt hơn tay anh................nắm lấy tay em........................... Nhưng anh chắc rằng tình yêu người ấy dành cho em không thể nhiều bằng anh...
08/08/2012
835 lượt xem
Một hạt cát có thể cuốn trôi vì sóng biển, một hạt mưa có thể vỡ tan vì lòng đất, một chiếc lá có thể rời cành vì cơn gió, một ngôi sao có thể vụt tắtvì mây đen, một trái tim ngừng nhịp vì yêu thương nhưng niềm tin và hi vọng về tình yêu sẽ sống mãi. Bao nhiêu nắng để làm khô một dòng sông? Bao nhiêu mưa để cuốn trôi một sa mạc? Bao nhiêu đêm để giết chết 1 nỗi nhớ? Baonhiêu cái hôn để đong đầy một tình yêu? Bao nhiêu nước mắt để được tha thứ? Bao nhiêu lần biết thế?Nếu có thể? Nếu như? Để rồi? Gửi máy bơm của cột điện! Cuối cùng thì cái thời khắc khủng khiếp mà anh linh cảm cả tháng qua cũng đã đến, thật chóng vánh nhưng dù sao anh cũng đã có 1 tuần nếm trải nó rồi. Mặc dù trong 1 tháng ấy vẫn có những lúc hy vọng nhiều lắm, chứ không như lúc này. Kết thúc… anh không thể tưởng tượng được rằng đến một ngày tình yêu của chúng mình lại chịu một kết cục như vậy, tình yêu to lớn, sâu sắc đến mức anh chưa bao giờ phải lo lắng hay suy nghĩ về nó, chỉ duy nhất một điều là phấn đấu để vun đắp thêm cho nó mà thôi. Chẳng ngờ sau bao năm tháng cùng nhau vượt qua những thăng trầm của cuộc sống, sắp đến ngày được hưởng trái ngọt thì anh buộc phải dành trái ngọt ấy cho một người khác… Anh biết tất cả là lỗi lầm của anh,cũng vì quá tin tưởng vào tình yêu ấy mà đã nhiều lúc anh thờ ơ với nó, để đến một ngày em và tất cả người thân của em không còn đủ kiên nhẫn chờ đợi anh nữa. Anh đau đớn lắm, khi anh cố gắng làm mọi thứ để lấy lại những gì đã mất thì tất cả đã quá muộn màng. Nhưng dù sao anh cũng được an ủi 1 phần đó là em không cảm thấy đau đớn giống như anh, em đang hài lòng với cuộc sống mới của mình. Như thế anh cũng bớt đau khổ phần nào, bởi vì hạnh phúc của em cũng chính là hạnh phúc của anh. Nhưng em à, em phải luôn ghi nhớ là không được dễ dàng bằng lòng với cái mà mình chưa thực sự hiểu về nó, cố gắng bình tĩnh, cẩn trọng, chậm rãi trong từng bước đi của mình để có thời gian suy xét và đánh giá về nó trước khi có những quyết định xa hơn em nhé. Nhất định không được cam chịu hay chấp nhận bất cứ điều gì có thể gây đau khổ cho mình em nhé. Anh sẽ luôn là ngôi sao Hôm tỏa sáng dẫn lối đưa đường cho em vượt qua những khúc quanh u tối nhất trên đường đi, mỗi ngày anh sẽ không ngừng cầu nguyện cho em được hạnh phúc!!! Em có nhớ ngày trước khi em đến với anh không? Em hãy luôn ghi nhớ 1 điều đó là phải luôn suy ngẫm về quãng thời gian ấy, khi đến với anh, thật chắc chắn và chậm rãi em nhớ không? Nhưng nó chính là nền tảng giúp em nhận ra tình yêu đích thực của mình phải không nào? Mãi mãi tình yêu anh dành cho em không bao giờ thay đổi... Chúng mình dù phải xa nhau như thế này nhưng em vẫn luôn khẳng định quãng thời gian 2 năm ở bên nhau là quãng thời gian đẹp nhất của cuộc đời. Vậy thì em sẽ tiếp tục bước đi giống như thế để tìm thấy được con đường hạnh phúc như những gì đã có giữa chúng mình em nhé. Và một điều quan trọng, hãy nhớ đến anh nếu không may gặp phải chuyện buồn, đau khổ hay thất vọng về lựa chọn mới của mình em nhé. Đừng bao giờ tự chịu đựng một mình, như thế là không công bằng với bản thân mình, vì em không bao giờ đáng phải chịu như thế, em nhớ chưa? Em đã hứa với anh rồi đấy, không được nuốt lời đâu. Hãy nhớ là nếu không may xảy ra cái điều “giả sử” ấy thì phải nhớ tới ngôi sao của em em nhé. Anh dù chấp nhận xa em, nhưng sẽ luôn dõi bước theo em để biết chắc chắn em được hạnh phúc… Và anh vẫn chờ đợi trong mỏi mòn… Ngày 29/02/2012 anh đã ghi chú ngày này bằng hai chữ “Chiatay…” giống như cách mà anh đã ghi nhớ ngày đầu tiên được ôm em, ngày đầu tiên được hôn em, ngày cùng em đi chơi chỗ nọ chỗ kia, những ngày đặc biệt của chúng ta… Từ bây giờ em sẽ không còn trong vòng tay anh nữa, không còn đón nhận tình cảm của anh nữa, mà thay vào đó sẽ là một người khác… Anh đau đớn, anh suy sụp nhưng anh đã hứa với em, anh sẽ học cách chấp nhận đau đớn, rồi mọichuyện cũng sẽ nguôi ngoai, sau này anh sẽ rất vui nếu được nhìn thấy em hạnh phúc, hoặc biết đâu có một ngày em sẽ tìm về ánh sáng ngôi sao Hôm của em, đó cũng sẽ là ngày anh vui sướng nhất. Thế nên dù mọi chuyện xảy ra thế nào thì em của anh cũng vẫn sẽ có con đường đi hạnh phúc đúng không nào? Anh tin vào sự chọn lựa của em! Anh sẽ học cách chấp nhận để vững vàng bước tiếp trên con đường còn dài, và phải như thế thì ngôi sao Hôm của em mới đủ ánh sáng soi tỏ cho em chứ, đúng không em? Cầu chúc cho những gì hạnh phúc nhất sẽ luôn tìm đến với em. Kẻ nào đó làm em buồn hay đau khổ sẽ phải chịu sự trừng phạt khủng khiếp nhất. Đây sẽ là một lời nguyền, bắt đầu có hiệu lực ngay sau khi em đọc nó, và cũng sẽ là một thứ vũ khí bảo vệ em trước mọi tai ương của cuộc sống. Nhớ là KHÔNG BAO GIỜ PHẢI CHẤP NHẬN BẤT CỨ ĐIỀU GÌ em nhé, cuộc sống của em sẽ phải luôn được trọn vẹn niềm vui, trọn vẹn hạnh phúc. Ở trên trời cao ngôi sao Hôm của em sẽ luôn chúc phúc cho em!!! Mãi mãi tình yêu anh dành cho em không bao giờ thay đổi. ***
08/08/2012
771 lượt xem
Em à! Em biết anh có cảm giác thế nào khi em gọi anh là anh không dù đó chỉ là những gì viết trên giấy. Anh cảm thấy thật sự rất vui em biết không? Trước giờ anh luôn mong muốn được người mình yêu gọi là anh nhưng điều đó đối với anh thật khó em ak, ngay cả những ngày tháng anh và em bên nhau. Trước kia anh đã từng rất nhiều lần nài nỉ em việc chúng mình hãy xưng hô với nhau là anh em đi nhưng lần nào em cũng từ chối. Em bảo em không quen và thấy nó kì kì sao đó. Em lại hẹn anh. Anh cố gắng chờ nhưng mãi mãi. “Anh — Anh ơi” — anh không biết tại sao anh lại tha thiết muốn nghe những lời đó đến thế thay vì chỉ xưng hô bằng tên lúc gặp nhau hay chỉ là một kí tự ngắn ngủi là chữ bắt đầu của tên 2 đứa lúc mình nhắn tin cho nhau. Em có nhớ là đã có lúc anh đã nhầm tưởng rằng em đã gọi anh bằng anh nữa chứ, em có nhớ không? Lúc đó anh đã xấu hổ đến thế nào! Rồi chuyện gì đến rồi cũng đến. Ngày mà anh không mong đợi nhất - ngày mà em chia tay anh. Không, nói đúng lại là một khoảng thời gian mới đúng. Em còn nhớ chúng mình chia tay thế nào không nhỉ? Đó là vào những ngày đầu tháng 5, khi học kì sắp kết thúc, anh nhận ra sự lạnh nhạt mỗi lúc đi bên em, em trông có vẻ khác nhiều so với những ngày khác, em giận dữ, em giận hờn,… Nhiều lúc anh cảm thấy không hiểu em, không hiểu những hành động, những suy nghĩ kì quặc của em. Anh nhận ra rằng đã có điều gì không ổn. Rất nhiều câu hỏi đặt ra trong đầu anh: Như thế là thế nào? Tại sao em lại làm thế với anh? Em sẽ lạnh nhạt với anh đến khi nào đây? Rồi chuyện của chúng mình sẽ đi đến đâu. Anh ngồi ngẫm nghĩ lại mọi thứ và cố gắng tìm xem anh có làm sai gì không? Không có gì hết mà, anh không làm sai gì cả, tại sao em lại như thế nhỉ? Anh tự nhủ chắc là con gái thường vậy, qua vài bữa lạ mọi chuyện sẽ ổn thôi. Sau đó em dần dần không liên lạc gì với anh nữa. Anh đã nhắn tin, gọi điện cho em rất nhiều nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng, không một tin nhắn trả lời, “máy bận” và “không trả lời”.Em làm ra vẻ chẳng biết gì. Rồi cuối cùng chuyện gì đến cũng đã đến. Vào một buổi tối, em gọi cho anh và nói dối anh việc em sẽ vào Sài Gòn học tiếp năm lớp 12. Anh tin điều đó và không một chút hoài nghi nào em ak. Anh nghĩ như vậy chuyện tình yêu của chúng mình vẫn bình thường được mà. Chúng mình chỉ không gặp nhau trong một năm thôi, rồi… sau đó anh cũng vào Sài Gòn mà Nhưng em gạt đi và bảo chúng ta hãy kết thúc đi. Em không cho anh nói gì thêm và cúp máy. Cả đêm đó anh đã rất buồn, anh không biết anh đã ngồi ở ngoài trời bao lâu nữa, thất vọng và chán nản. Anh vẫn nghe rõ từng câu nói của em.Bất chợt anh lặng đi: “Tụi mình chia tay nhau nha!”. Anh biết mọi chuyện thế là hết. Mọi điều lo lắng của anh đều đã trở thành sự thật: “CHÚNG MÌNH CHIA TAY” thật thế sao em? Anh chắc mẩm rằng em đã có người khác rồi, không quan tâm anh nữa, vậy nên em muốn chia tay với anh. Với lại em hoàn hảo vậy sao lại có thể yêu một người có quá nhiều khuyết điểm như anh chứ? Rõ ràng là mình không xứng với cô ấy mà. Vào Sài Gòn còn có nhiều người hợp với cô ấy hơn mà. Anh gạt đi tất cả. Anh cố gắng quên đi mọi thứ càng nhanh càng tốt.Anh tự nhủ: “Mình làm được mà”. Anh phải mất rất lâu, rất lâu để đối mặt với điều đó. Điều gì đó cứ thúc đẩy anh liên lạc cho em, nhưng anh không thể làm được. Anh không hiểu tại sao nữa? Rồi anh cũng tìm được cách để quên em nhanh nhất. Trong thời gian nghỉ hè anh đã đi làm thêm ở xa nhà, như thế anh sẽ không còn nhớ nhiều đến em nữa. Quả thật thì trong thời gian đó anh đã nhớ đến em ít hơn so với khi còn ở nhà. Nhưng mỗi khi bắt chợt một thứ gì đó liên quan đến em ở đâu đó thì anh lại cảm thấy rất nhớ em. Anh dằn mình lại và cố quên đi. Trong một lần anh đã thử gọi đến em bằng số khác, anh nghe đổ chuông và anh được nghe một bài hát rất hay. Vậy là anh cố gắng tìm ra cho được tên bài hát đó. Em biết bài gì rồi chứ? Lúc đó anh đã nhắn tin với em, anh không biết em có nhận ra đó là anh không nữa. Anh nhắn tin bài hát “Mỉm cười khi anh ra đi” và bảo hay thật. Lúc đó em còn nhớ em đã trả lời gì không nhỉ? Em bảo “tên bài hát không có ý nghĩa gì cả, chủ yếu là lời bài hát thôi”. Anh không biết tại sao em lại nói vậy nữa, anh đã nghe lại rất nhiều lần bài hát đó. Tại sao em lại chia tay anh trong khi em lại có cảm giác như vậy. Và anh không biết người em muốn nói đến trong bài hát này có phải là anh không nữa. Hay ạnh nhầm tưởng chăng? Anh không biết, anh không hiểu mọi thứ. Em biết không? Vậy là từ hôm đó,sau mỗi ngày làm việc, tối nào anh cũng nghe bài hát đó, nghe đi, nghe lại nhiều lần, thật kĩ, chỉ một bài hát đó, bắt đầu suy ngẫm và nhớ về em. Anh không nhớ rõ là đã có lúc nào anh khóc không nữa? Anh về nhà và nơi đầu tiên anh muốn đến nhất là nhà của em. Anh tự hỏi trong thời gian qua có khi nào em nhớ đến anh không nhưng anh thì rất nhớ đến em em ak? Không biết giờ này em đang làm gì? Em đã đi Sài Gòn chưa nữa.Nỗi nhớ em càng vơi dần theo năm tháng.Cuối cùng thì anh cũng đã không còn nhớ đến em nhều nữa.
08/08/2012
817 lượt xem
Hôm nay anh rất buồn về những câu stt của em. anh cũng không hỏi tại sao em làm như vậy, bởi anh biết là em cũng sẽ không trả lời thật lòng đâu. điều gì khiến em trở nên như vậy ? do anh hay do em. điều đó đối với anh không quan trọng, bởi giữa hai ta sẽ không thể nào có được 1 tình yêu thực sự nếu hai chúng ta cứ nghi ngờ về nhau. anh thật sự rất mệt mỏi về mối quan hệ của hai chúng ta. và anh đã cố gắng rất nhiều để gắn kết mối quan hệ của hai chúng ta. đơn giản chỉ là tình bạn vậy mà em cũng không cho anh được điều đó. làm bạn với em, anh buồn lắm chứ bởi thực sự anh vẫn yêu em rất nhiều, và anh muốn được làm người yêu của em. nhưng anh đã cố gắng rất nhiều bởi đã từ rất lâu anh không hề nói tiếng yêu em nào. không phải là anh không yêu em, không phải là anh quên đi tình yêu của hai ta. mà là anh sợ khi phải nói ra từ đó , anh sợ em sẽ không đồng ý làm người yêu của anh. bởi thế cho nên anh cũng chỉ dám đứng từ xa nhìn em. biết em buồn vì điều gì đó anh thực sự rất muôn ở bên cạnh để che trở cho em. Khi biết em có người yêu, anh cũng buồn lắm, nhưng anh cũng vui vì em tìm được ai kia chăm sóc cho em. nhưng em ơi tình yêu thật sự không giống như tình bạn đâu em. anh buồn khi em không yêu anh đó chỉ là nỗi buồn của 1 lời yêu bị khước từ. còn điều mà khiến anh buồn nhất là em khi chia tay với anh ngay cả làm bạn với anh em cũng không cho bản thân em một cơ hội đó. khi chúng ta tình cờ gặp nhau trên môi em không thể nở 1 nụ cười sao ? hay đơn giản chỉ là một câu nói đùa em cũng không nói. hai ta cứ lẳng lặng bước về phía trước rồi sau đó lại quay lại nhìn nhau. em ơi, anh muốn cùng em được ngồi học bài trên thư viện hay ngoài ghế đá. cùng nhau ăn , cùng nhau chia sẻ những kỉ niệm vui buồn . anh muốn cùng em vượt qua quãng đời sinh viên. nhà em khó khăn nhà anh cũng bình thường. nhưng anh tin rằng chỉ có việc học mới là điều cần thiết cho chúng ta. anh và em đều đã lớn rồi chúng ta điều chịu trách nhiệm về những việc chúng ta làm, và anh biết anh đang làm gì đối với em. sẽ chẳng ra sao nếu như tình cảm anh dành cho em mà không được đáp lại. nhưng thật sự có sao nếu em coi anh là kẻ gian dối. và anh muốn được cùng em đi hết quãng đời sinh viên. đơn giản chỉ có vậy thôi em.
07/04/2012
771 lượt xem
ngày mai là sinh nhật người mình yêu ,nhưng chắc là mình sẽ rất buồn và nhớ đến cô ấy , mình muốn cầm một bó hoa to thật là to ( mặc dù là sv ) , đến bên cạnh cô ấy ....chỉ để nói...với cô ấy 1 điều trong ngày sinh nhật ... sinh nhật vui vẻ ... nhưg mình lại kô đủ can đảm, với lại mình đã tự hứa với bản thân là sẽ ko gặp cô ấy khi mình ko giỏi.. biết phải làm sao đây ta.........ko biết ,sau 4 năm nữa bạn có thể ,nói chuyện với mình như một người bạn hay không ...hay là ,bạn vẫn ngoan cố xa lánh mình . dù sao đi nữa ..... 4 năm nữa tôi sẽ gặp bạn nếu như tôi thành công .
29/03/2012
1073 lượt xem
Để nhận ra giá trị của một năm: Hãy hỏi một sinh viên thi rớt kỳ thi tốt nghiệp. Để nhận ra giá trị của một tháng: Hãy hỏi một người mẹ mới sinh con chưa đủ tháng. Để nhận ra giá trị của một tuần: Hãy hỏi biên tập viên của một tờ tuần báo. Để nhận ra giá trị của một giờ: Hãy hỏi những người yêu nhau đang chờ được gặp nhau. Để nhận ra giá trị của một phút: Hãy hỏi người vừa lỡ chuyến tàu, xe buýt hoặc máy bay. Để nhận ra giá trị của một giấy: Hãy hỏi người vừa thoát khỏi một tai nạn. Để nhận ra giá trị của một phần nghìn giây: Hãy hỏi người nhận được huy chương bạc tại Thế vận hội. Thời gian không chờ đợi ai. Hãy trân trọng mỗi phút giây bạn có. Bạn sẽ trân trọng nó nhiều hơn khi bạn chia sẽ nó với một ai đó đặc biệt. thanh thúy.
29/03/2012
573 lượt xem
Một cô giáo ở New York thường tưởng thưởng mỗi một học trò ở trường cấp ba nơi cô dạy bằng cách nói với họ về sự khác biệt của mỗi người. Mỗi lần cô gọi một học trò lên đứng trước lớp. Trước hết, cô bảo cả lớp rằng học trò đó đã tạo ra sự khác biệt đối với cô và cả lớp. Sau đó cô tặng học trò một dải ruy băng màu xanh có in dòng chữ vàng, “Tôi Là Ai, Điều Đó Tạo Nên Sự Khác Biệt.” Sau đó cô giáo cho cả lớp một công trình để xem thử sự thừa nhận nào sẽ có ảnh hưởng lên cộng đồng. Cô đưa cho mỗi học trò 3 dải ruy băng nữa và hướng dẫn họ ra cộng đồng và quảng bá cách vinh danh này. Rồi sau đó họ theo dõi kết quả, xem ai vinh danh ai và sau một tuần sẽ báo cáo trước lớp. Một trong những cậu học trò trong lớp tới gặp người quản lí cấp trung của một công ty gần đó và tưởng thưởng anh bằng cách giúp anh hoạch định kế hoach nghề nghiệp. Cậu đưa cho anh ta một dải ruy băng màu xanh và đeo vào áo. Rồi cậu đưa tiếp cho ông hai dải ruy băng còn lại, nói rằng “ Chúng em đang thực hiện công trình của lớp về sự ghi nhận, và chúng em muốn anh đi ra cộng đồng, tìm một ai đó để tưởng thưởng, đưa họ một dải ruy băng, rồi đưa tiếp dải khác để họ có thể ghi nhận người thứ ba và cứ làm như thế. Rồi sau đó báo lại cho em biết chuyện gì xảy ra nhé.” Cuối ngày hôm đó, người quản lí cấp trung đến gặp ông chủ của mình, theo mọi người nhận xét, là một người khó chịu. Anh ta bảo ông ấy ngồi xuống, nói với ông về việc của anh ta rất kính nể ông vì ông là một thiên tài sáng tạo. Ông chủ trông có vẻ ngạc nhiên. Người quản lí cấp trung hỏi ông xem ông có thể nhận món quà, là dải ruy băng xanh và cho phép anh ta được mang vào cho ông. Ông chủ vẻ ngạc nhiên trả lời, “Ờ, được.” Người quản lí lấy dải ruy băng xanh ra và đính lên ngực áo vét của ông chủ, ngay phía trên tim. Rồi anh ra đưa cho ông chủ dải ruy băng cuối cùng và nói: “Ông có thể giúp tôi điều này được không? Hãy đeo dải ruy băng này vào người mà ông thấy xứng đáng? Cậu học trò đã đưa tôi dải ruy băng này hiện đang làm công trình ở trường và chúng tôi muốn sự ghi nhận này tiếp tục và xem thử nó ảnh hưởng tới mọi người như thế nào.” Đêm đó, ông chủ trở về nhà, tới chỗ đứa con trai 14 tuổi của mình và biểu nó ngồi xuống. Ông nói, “ Hôm nay ba gặp một chuyện không thể tin được. Ba ngồi trong văn phòng và một nhân viên của ba tới và nói với ba rằng chú ngưỡng mộ ba, rồi chú ấy đính cho ba một dải ruy băng xanh và ba là một thiên tài sáng tạo. Hãy tưởng tượng xem. Chú ấy nghĩ ba là một thiên tài sáng tạo. Rồi chú ấy đính dải ruy băng xanh có dòng chữ “ Tôi Là Ai, Điều Đó Tạo Nên Sự Khác Biệt” lên ngực ba, chỗ trên trái tim. Chú ấy đưa cho ba một dải ruy băng khác và bảo ba tìm một người ai đó để thể hiện sự ca ngợi. Khi ba lái xe về nhà, ba bắt đầu nghĩ ai sẽ là người ba đính dải ruy băng này và ba nghĩ tới con. Ba muốn tưởng thưởng con.” Ba đã quá tham việc và khi về nhà, ba đã không dành chút thời gian nào cho con. Đôi khi ba còn quát mắng con không học tốt ở trường và phòng ngủ của con thì thật bừa bộn, nhưng đêm nay, ba chỉ muốn ngồi đây, và nói cho con biết rằng con đã tạo một sự khác biệt đối với ba. Cùng với mẹ, con là người quan trọng nhất trong đời ba. Con thật sự là một đứa con ngoan và ba yêu con!” Thằng bé bắt đầu khóc, và không thể nín được. Toàn thân nó run lên. Nó nhìn cha mình và nói trong nước mắt, “ Ba ơi, vậy mà ngày mai co tính bỏ đi, bởi vì con nghĩ ba không thương con. Giờ thì con không cần phải làm thế nữa.” thanh thúy.
Xóa bài viết diễn dàn
X
Khi thực hiện xóa bài viết bạn sẽ bị trừ: -15 điểm tích lũy
Bạn có muốn xóa bài viết này không?