Chọn kiểu gõ: Tự động TELEX VNI Tắt
 
Đặng Duy Phương
Giới thiệu cho bạn bè
Gửi lời cảm ơn

111/727 Nguyễn Kiệm P.3 Q.Gò vấp
Gia nhập: 15/12/2008

Tổng Lượt Xem:  55069

316 điểm
Lời cảm ơn
0
0
0
0
0
0
0
0
0
0
0
0
Đánh giá
Danh mục địa điểm đánh giá
Bài viết diễn đàn Có 2 bài viết diễn đàn
20/03/2011
1137 lượt xem
Ngày ngày tôi ngồi bên chiếc máy vi tính coi nó như một người bạn, là người thân, là thế giới nơi tôi sống, làm việc. Nơi đó không ai biết tôi là ai, chẳng ai quan tâm tôi làm gì, là nơi tôi cảm thấy mình thành công. Rồi cứ thế tôi cần cái máy vi tính như thể con nghiện cần ma túy. Tôi cảm tưởng một ngày không có nó tôi sẽ rất khó chịu, như một ngày không trọng vẹn hay đại loại như tôi đang thiếu một thứ gì đó. Rồi cái hôm đó cũng như mọi ngày đúng vào cái giờ ấy thì tôi đang say xưa với thế giới của riêng mình thì bỗng dưng, bụp … Tôi chả còn thấy gì, mọi thứ quanh tôi giờ chỉ còn một màu đen, là bóng tối. Tôi nghe văng vẳng bên tai lời của mẹ tôi cũng như của những nhà hàng xóm “cúp điện rồi”. Tôi mò mẫm trong cái bóng tối để xuống bếp kiếm cây nến hay chí ít cũng là một cái bật lửa. Khi tôi thắp được cây nến tôi vừa tìm ra cũng là lúc tôi chợt nhận ra. Ôi! Cúp điện thì làm sao mà lên mạng đây. Thế là cái thế giới của tôi phải chấp nhận khép lại chí ít trong ngày hôm nay. Rồi cái cảm giác thiếu thốn trong tôi bắt đầu xuất hiện và tôi cũng không ngừng nguyền rủa ông nhà đèn vì cúp điện kiểu này. Trong lúc ấy, tôi nghe những tiếng cười đùa của lũ trẻ trong xóm. Đối với chúng đây là lần đầu tiên chúng sống trong bóng tối giữa cái thành phố này, như những cảnh trong phim nhà nhà thắp nến giống như nhà quê. Tôi cười nhạt trên sự ấu trĩ non nớt của chúng. Nhưng tiếng cười của chúng cũng đã lôi tôi ra khỏi ngôi nhà đang bị bóng tối kia xâm chiếm cùng ánh sang yếu ớt của những cây nến đang chiến đấu một cách quật cường. Những đứa trẻ đang nô đùa cùng những cây nến. Cái thứ ánh sáng yếu ớt ấy dường như đã lâu lắm rồi tôi mới bắt gặp lại. Chúng làm tôi nhớ lại cái ngày xa xưa nhất là dịp trung thu, tôi cùng bạn bè rước đèn cùng với những ngọn nến leo lét bên trong. Lúc đó, tôi thường bực mình sao trung thu gì mà không cúp điện, đèn đuốc sáng thế này đốt nến chả vui gì cả. Thế là cả bọn hùa nhau tắt hết đèn giang phòng khách rồi bắt đầu thắp lên những ngọn nến nhỏ bé. Chúng tôi sắp đủ hình cả, những ngọn nến theo trí tưởng tưởng của chúng tôi, chẳng mấy chốc mỗi đứa đã có một tác phẩm của riêng mình. Đứa thì sắp các ngọn nến thành tên mình rồi đốt lên, đứa thì hình con cá hay hình ông mặt trời … Cứ cứ các tác phẩm dần hiện ra trong bóng tối rồi cả căn phòng bừng sáng dưới ánh sang của những ngọn nến nhỏ bé kia, những ngọn nến nào chợt tắt chúng tôi sẽ nhanh chóng thắp sáng lại, đến khi chúng tôi chẳng còn gì để thắp nữa. Thế là chúng tôi nô đùa ca hát quanh những ngọn nến bé nhỏ. Tôi chợt mỉm cười khi những hình ảnh của ngày xưa cứ thế kéo về. Rồi tôi hướng ánh mắt mình về lũ trẻ xóm tôi. Chúng cũng đang quay quần bên những ngọn nến như tôi năm nào. Có lẻ ngày nay chúng chả biết những trò chơi dân gian mà ngày xưa tôi vẫn thường chơi. Nếu ta hỏi chúng rằng “các em thích chơi gì?”. Chúng sẽ sẵn sãng trả lời là những trò chơi trong chiếc máy vi tính hiện đại. Tôi bỗng giật mình khi thấy mình cũng như chúng khi ngày ngày cũng ôm khư khư lấy chiếc máy vi tính kia. Tôi chợt nghĩ lũ trẻ ngày nay thật tội nghiệp khi chẳng biết gì đến những trò chơi vui vẻ ấy, nào là lò cò, bắn bi, rượt bắt, năm mười hay trò rồng rắn lên may với bài hát đồng dao và những câu hỏi ngây ngô của trò chơi … Tự nhiên lúc đó tôi chạy đến bên chúng hòa mình vào cuộc chơi của chúng rồi bày cho chúng những trò chơi tôi đã từng chơi. Thế rồi những hình thì như ngôi sao, trái tim bắt đầu hiện lên trong con hẻm của tôi. Rồi đỉnh cao khi tôi bày cho chúng chơi trò phù thủy. Tôi nấu chảy sáp trong một chíêc nắp chai nước ngọt, rồi làm ngọn lửa bùng lên bằng cách búng những giọt nước lạnh vào chíêc nắp chơi chứa sáp nóng chảy kia. Chúng phấn khích và hò hét quanh tôi theo từng ngọn lửa … Kết quả là tôi hàng xóm và ba mẹ la cho một trận vì chơi dại, nếu lửa bùng lên to quá sẽ gây phỏng hay cháy nhà rất nguy hiểm. Tuy thế nhưng tôi cảm thấy rất vui và từ đó tôi bớt ngồi bên chíêc máy tính hơn. Đó là câu chuyện tôi nhớ lại khi ngồi đọc bài báo về giờ trái đất ngày hôm nay. Vân dĩ nhiên tôi sẽ ngắt điện và thắp sáng lại những ngọn nến của tôi … Họ và tên: Đặng Duy Phương Năm sinh: 1988 Email: Princesky_0812@yahoo.com
19/12/2010
1345 lượt xem
Cũng như mọi năm trời cuối năm thường rét buốt hơn những khoảng thời gian khác. Nhưng cái rét năm nay dường như làm mọi người muốn nhanh chóng về nhà chui vào chăn hay cùng quay quần bên gia đình để cảm nhận sự ấm áp. Nhưng riêng hắn vẫn đang lang thang ngoài đường, cái rét dường như ko ảnh hưởng tới hắn. Hắn đang suy nghĩ vẩn vơ điều gì đó về tương lai hay con người hắn những năm vừa wa hay đại loại về con người trong cái xã hội này. Những dòng suy nghĩ cứ tràn ngập trong đầu hắn vô vàng câu hỏi và câu trả lời hắn nghĩ ra … Hắn cũng là một thằng con trai bình thường như bao người con trai. Hắn cũng làm việc, học hành, yêu và được yêu. Giờ đây sau những tháng ngày vất vả bài vỡ hắn có đôi chút thời gian rảnh rỗi của những ngày nghĩ tết đi lang thang trong công viên gần nhà. Hắn miên man suy nghĩ về đời hắn qua từng giai đoạn. Có thể nói hắn đã già dặn hơn nhiều, thay đổi nhiều từ cái ngày hắn trở thành sinh viên đến bây giờ … Xin quay lại thời gian hắn mới là một tân sinh viên mới tập tễnh bước vào trường với những mơ ước và hoài bão một cuộc đời sinh viên tươi đẹp nhưng hắn đã lầm. Hắn vất vả và trượt dài trong sự thất vọng của chính bản thân hắn. Vì hắn đã trượt đại học, cái tin sét đánh làm hắn mất đi sự tự tin mà hắn luôn có. Hắn tự nhủ “uh thì có sao, mình còn có một người con gái có bạn bè bên cạnh”. Nhưng hắn đã lầm người hắn yêu đã ra đi mà ko nói cho hắn dù chỉ một lời. Dù hắn đã tìm đủ mọi cách để liên lạc nhưng đều vô vọng … Nơi mà trước giờ hắn tìm niềm vui lại mang nổi bùn cho hắn. Hắn cần một ai đó để nói để chia sẽ. Hắn chạy vòng quanh nhưng bạn bè hắn đang ngổn ngang với công việc và bài vở … Hắn co mình trong nổi tuyệt vọng và nước mắt hắn đã rơi … Rồi với thời gian hắn cũng đứng dậy được sau cú ngã đầu đời khi hắn 18, cú ngã toàn diện trong đời hắn. Hắn dùng thời gian như một liều thuốc chữa trị những vết thương. Niềm vui và hạnh phúc cũng dần quay lại, nụ cười trên môi hắn vẫn tiếp tục hiện hữu. Hắn sống với quan niệm tìm niềm vui trong niềm vui của mọi người. Cuộc đời có những chuyện tưởng như ko ngờ, hắn bất ngờ khi chị hắn nói có ai đó đang muốn làm quen với hắn qua mạng. Hắn thắc mắc người ấy là ai? Sau những lần nói chuyện trên mạng hắn đã đặt biệt danh cho người con gái ấy là secret person (SP). Hắn thấy tếu tếu khi biết SP đã âm thầm ngắm hắn trong chuyến trại dù hắn chả làm gì ngoài việc la hét và hơi đùa giỡn hơi mạnh bạo với cái bạn nữ … Cuối cùng SP cũng làm bạn gái hắn trong một khoảng thời gian đủ làm hắn lấy lại tự tin trong một khoảng thời gian dài hơn 1 năm sau cú vất ngã kia. Nhưng chuyện gì đến cũng đã đến, một chuyện tình thoáng đến thì nó sẽ thoáng đi. Hắn cũng có những ngày buồn và nhớ SP nhưng hắn vẫn nhanh chóng lấy lại hình ảnh của chính mình. Dường như sự tự tin của hắn chính là điều làm những người con gái thích hắn. Thế là hắn lại quen với một người con gái khác. Nhưng lần này có lẻ hắn đã thật sự cảm nhận được cái gọi là tình yêu. Điều hắn luôn nghĩ là ko thể trong lứa tuổi của hắn. Vì cùng với sự trẻ con và non nớt thì làm sao có cái gọi là tình yêu. Hắn càng cảm nhận càng tự tin và đôi khi là một sự kiêu hãnh. Và có lẻ do sự kiêu hãnh ấy mà hắn đã đánh mất một thứ gì đó hay mất tất cả. Điều đó làm hắn tiếc nuốt đôi khi có chút hoảng sợ. Một lần nữa viễn cảnh cú ngã năm xưa quay lại hắn thật sự sợ hãi. Hắn sợ lại thất bại một cách toàn diện trong cuộc đời hắn một lần nữa, sự tự tin của hắn giờ đây như một quả bong bóng xì hơi khi có lỗ mọt … Cũng như lần trước hắn lại chạy quanh tìm một sự chia sẽ của bạn bè, của mọi người nhưng thật may bạn bè đã bên hắn. Dường như cú vất ngã này ko làm hắn suy sụp hoàn toàn như lần trước như cũng đủ làm hắn rơi lệ them lần nữa trong đời … Nhưng cú ngã này làm hắn suy nghĩ nhìn hơn lần trước. Hắn tìm sự trầm tĩnh trong mưa. Hắn tìm sự bình yên trong bóng tối với ấm trà nóng toả làn hương thoang thoảng dịu dàng, và tìm sự yên tĩnh trong đêm tối … Giờ đây, khi đi lang thang như những ngày xưa hắn thường làm. Hắn suy nghĩ về những việc đã qua. Hắn cảm nhận hắn thay đồi dần và năm tháng, trưởng thành dần qua từng cú ngã, già dặn dần trong suy nghĩ. Cái việc vừa đi vừa nghĩ đã khiến đôi chân hắn làm việc theo quán tính, đôi chân hắn đã đi mà ko cần sự điều khiển của đầu óc. Hắn chợt nhận ra mình đang đứng trước siêu thị, một nơi ồn ào với tấp nập người chả thích hợp cho việc suy nghĩ và những vấn đề trong cuộc sống hắn, một nơi mà chỉ có những người phụ nữ đang nói chuyện ríu rít, sung sướng khi thả sức ngắm và mua những món mình thích. Chuyện mua sắm khi hỏi 100 phụ nữ thì chắn hẳn đến 99 người thích thú, còn lại 1 ắt hẳn do vì tuổi già sức yếu mà ko đi được. Chính lúc này, hắn thầm trách đôi chân hắn tại sao lại đưa hắn đến đây, dòng suy nghĩ của hắn dường như đã tắt hăn trước khu cảnh náo nhiệt này … Nhưng có thể đó là sự ngẫu nhiên đến trùng hợp, hắn vô tình gặp nhỏ. Nhỏ là bạn của hắn đã lâu ko gặp sau cái thời cấp 2 thơ ngây. Lên cấp 3 nhỏ và hắn thi vào hai trường khác nhau, đến khi thi đại học thì dường như hắn và nhỏ chẳng còn chút tin tức gì về nhau. Hắn vẫy gọi nhỏ: “nhỏ ơi” và nhanh chóng chạy lại đứng trước mặt nhỏ. Hắn trong nhỏ chẳng khác xưa là mấy, vẫn dáng người nhỏ nhắn, một mái tóc dài được duỗi thẳng mượt. Uh! Có thể nói nhỏ dễ thương hơn trước nhiều, nữ tính hơn trước nhiều, bíêt nói sao nhỉ. Uh! Thì người ta giờ đã lớn rồi mà đã là một thiếu nữ. Nhỏ đứng nhìn hắn một lúc với đôi mắt tròn xoe và nhỏ cũng ngờ ngợ nhận ra hắn. Cái thằng hay trêu ghẹo nhỏ trước kia: “Oh! Hắn đó hả”. Sau cái màn chào hỏi tình hình sức khoẻ học tập. Hắn biết nhỏ đã là sinh viên của một trường đại học cũng khá nổi trong thành phố. Đến khi nhỏ hỏi hắn: “Còn ông đang học ở đâu vậy?”. Giọng hắn dường như lạc đôi chút: “ Uh! Cũng là sinh viên mà trường cao đẳng thôi àh”. Hắn vẫn còn tự ti khi ai hỏi hắn đang học ở đâu. Vì hắn chỉ là sinh viên của một trường cao đẳng. Cái tính hắn vẫn như ngày nào vẫn cười đùa, chọc ghẹo nhỏ về cái thân hình nhỏ như ngày xưa: “Ấy chà, cơm cha áo mẹ chữ thầy mà sao cũng có một mẫu vậy nhỏ. Đã dặn từ ngày xưa phải uống sữa nhiều vào mà sao ko kéo dài ra được mấy phân thế”. Nhỏ dường như cũng đã quen với những câu đùa như thế của hắn: “Tui cũng uống nhiều lắm chứ bộ nhưng nó lên them tẹo nào. Nhưng mà ko sao tui vẫn dễ thương là được”. Hắn thầm nghĩ ngay trong đầu, cái tính tự tin ko chỉ mình hắn độc quyền, nhưng cũng đúng nhỏ trông dễ thương hơn xưa: “Ấy chà! Giờ nhỏ tự tin ghê luôn áh nha”. Cuộc trò chuyện của hắn và nhỏ bị cắt ngang bởi lời gọi của mẹ nhỏ. Hắn chia tay nhỏ và ko quên xin số điện thoại để liên với cái lý do : “có gì để gọi bạn bè cũ hội họp”. Hắn cảm thấy lạnh và rảo nhanh bước về nhà trong những cơn gió đêm … Cuộc sống hắn những ngày này khá êm đềm sau khoảng thời gian tối tăm trước kia với bóng tối và sự lặng lẽ. Nhưng hắn dường như quay lại với trạng thái một mình của ngày xưa, làm gì cũng một mình, những thói quen cũ lặng lẽ quay trở lại với hắn tự lúc nào. Cái kỳ nghĩ tết này của hắn thật sự dài so với tất cả bạn bè hắn. Nhưng hắn vẫn buồn chán do khi hắn thi thì bạn bè hắn chơi. Còn bây giờ khi hắn nghĩ thì bạn bè hắn thi. Hắn vẫn ngồi đây chẳng đi đâu được hoặc dã cũng một mình đi coi phim hay uống café một mình như ngày xưa … Cái ko khí của tết năm nay chẳng mấy rộn ràng, chẳng mấy tươi vui như mọi năm trong mùa lạm phát. Trước tết, dì hắn đã nhờ hắn lên sơn phết lại nhà cho tươm tất để ăn tết. Thế là ngày ngày từ sang sớm hắn đã lên nhà dì sớn phết tới tận chiều. Người ngợm, đầu tóc dính đầy sơn mà hắn nghĩ “ắt hẳn dân chúng sẽ nghĩ mình là một thằng ăn chơi khi nhuộm tóc vàng mấy lai”. Những buổi tối học thêm anh văn tại trung tậm cách nhà hắn gần 10km. Những ngày này ra đường ai nấy đều khoát thêm trên người chiếc áo ấm. Những cơn gió tuy nhẹ nhàng thổi qua cũng làm cho mọi người cảm nhận cái lạnh của thời tiết Cái thời tiết này đôi khi làm hắn nhớ lại ngày xưa khi hắn cùng lũ bạn ra sức tập luyện cho những ngày thi đấu. Trên đường về nhà sau giờ học anh văn. Hắn chạy trên con đường quen thuộc về nhà nhưng dường con đường dần đổi thay theo từng ngày. Ngày hôm qua những cành cây còn trơ ra um tùm thì này đã được cắt tỉa gọn gàng, những con đường như sạch sẽ hơn dưới bàn tay của người lao công. Ngày tiếp theo trên những cành cây gọn gàng kia đã xuất hiện những dạy đèn hoa toả sáng trong đêm trông thật lộng lẫy. Xa hắn chạy ngang công viên Tao Đàn, công viên giờ đã khác hẳn ngày thường. Nó dường như khoác trên mình một chiếc áo mới như những cô gái đang tung tăng trong những bộ áo mới. Ngay cả khu chợ gần nhà hắn cũng treo đèn hoa rực rỡ nhìn khu chợ khác hẳn chẳng còn giống một khu chợ của một quận ven trung tâm, nó trở nên rực rỡ dưới ánh sáng của những chiếc đèn lồng đỏ và ấm áp trong các thời tiết rét mướt này. Các cửa hàng thời trang có vẻ là nơi tắm nấp nhất vào dịp cuối năm này do ai cũng muốn mình có những bộ cánh mới trong những ngày đầu năm mới và tất yếu việc mua sắm là việc mà các chị em bạn gái thích nhất trong tất cả những gì họ thích. Bất giác một cơn gió thổi qua làm hắn lạnh run. Hắn tranh thủ tấp vào lề và kéo dây chiếc áo khoác tìm một chút ấm áp và tiếp tục con đường về nhà. Hắn nhìn mọi người đi đường quanh hắn và dường như chỉ có mình hắn làm hành động đó. Vì hắn chỉ có một mình, hắn chợt buồn khi nhìn một cặp tình nhân tay trong tay, một đứa bé trong vòng tay ba mẹ hay đơn giản hai cô bạn đang cười đùa chạy trước hắn. Trong đầu hắn chợt nghĩ đến nhỏ, người bạn mà hắn đã lâu mới gặp lại. Một điều gì đó thoáng trong đầu hắn và hắn nở nụ cười trên môi … Sáng hôm sau, hắn chẳng muốn thức dậy tý nào trong cái thời tiết mà chỉ nằm quấn mình torng cái chăn ấm áp của hắn. Hắn cố nướng đến khi nào có thể nhưng cũng ko bao lâu vì hắn còn việc phải làm trong những ngày cận tết này. Hắn còn bao việc trong những ngày đáng lẻ phải nghĩ ngơi thư giãn sau chuỗi ngày thi cử vất vả, nào việc trường việc lớp, dọn dẹp nhà cửa phòng óc … Hắn đã lên kế hoạch làm mọi thứ từ rất sớm để có thể nghĩ ngơi trọn vẹn vài ngày trước tết nhưng hắn vô cùng bực mình khi thằng bạn hắn đã làm hắn phá sản toàn bộ kế hoạch ngày hôm đó vì một cuộc hẹn ko thể bỏ lỡ. Hắn tất bật chạy đến cuộc hẹn một cách trễ nãi nhưng đến trễ còn hơn là bỏ lỡ nó. Sau cuộc hẹn hắn chả biết làm gì nên đành lang thang đây đó. Đôi khi đôi chận hắn thật kỳ diệu vì nó có thể di chuyển mà chẳng cần hắn điều khiển và suy nghĩ. Hắn bất thần dừng xe trước công viên 30-4. Hắn vào gửi xe , rồi dạo vòng quanh công viên. Công viên này gần đây nổi tiếng với một thú vui của giới trẻ đó là cafe bệt. Bạn ra đây gọi một ly cafe và ngồi bệt xuống đất cùng bạn bè tám chuyện. Cái thú này cũng rất vui, trong một ko gian thoáng đãng, có gió có cỏ thoải mái cùng bạn bè buôn chuyện trên trời dưới đất, từ chuyện ngày xưa đến chuyện học hành tình yêu của từng đứa, rồi cả những dự định tương lai. Cứ thế cái ông tám bà tám thuyên thuyên suốt đến khi chán chê, ê mông do ngồi quá lâu hay cái bụng réo in ỏi thì mới đứng bật dậy ra về hoặc làm tăng hai ở đâu đó. Còn hắn chỉ lanh quanh nơi đây mà thôi. Hắn chợt nhớ đến chiếc vé xem phim mà chị hắn cho hôm trước. Hắn bước vào cái nơi mà được cho là nơi dành cho giới thượng lưu của cái đất thành thị này Diamond Plaza. Những cô gái trẻ trung xinh xắn trong những chiếc váy đắt tiền, những chiếc bóp, đôi giày có thể bằng cả tháng lương của một công chức nhà nước. Nhưng có thể công nhận trông họ thật đẹp, thật lộng lẫy, họ tự tin trong từng bước đi của mình rằng chắc chắn đang có một người con trai đang ngắm nhìn họ. Và đâu đó những cô nàng lượng lờ trong những trang phục ngộ nghĩnh với đủ phong cách nào Comic, Unisex, Cosplay và bên cạnh luôn có có những chàng trai cũng phong cách ko kém với nón lưỡi trai, quần thụng hiphop … Hắn nhấn thang máy thẳng lân tầng có rạp phim và chọn phim với nhan đề chẳng hợp với những ngày cận tết vui vẻ này “Ngày thế giớ ngừng quay”. Trong rạp lúc này chỉ lèo tèo vài người do là xuất đầu giờ chiều chỉ toàn cái bác và cái cô dẫn nhau đi coi trong một cái rạp hầu như ghế trống. Hắn bước ra khỏi rạp chiếu với một câu nói của một vị giáo sư trong phim “con người sẽ thay đổi khi họ bước đến bên lề vực thẳm.”. Đây có lẻ là một câu nói nhiều ý nghĩa. Hắn nhanh chóng lái xe về nhà trên những con đường thay da đổi thịt qua từng ngày. Thời gian trong những ngày này sao mà trôi qua một cách nhanh chóng, chỉ khoảng 6h mà màn đêm đã bao trùng cả thành phố. Những ngọn đèn đường nhanh chóng rực sáng xua tan đi bóng tối, cùng hoà quyện với chúng là những bóng đèn trang trí mang một màu sắc tươi vui cho con đường, dòng người vẫn ngược xuôi. Hắn về tới nhà và tiếp tục đi sau khi nhận cuộc điện thoại của bạn hắn. Sau cuộc vui hắn trở về khi màn đêm cùng cái lạnh đang bao trùm chiếm lĩnh cả thành phố mặc cho ánh sáng nhân tạo phát ra từ những chiếc đèn. Dường như màn đêm đang cười nhạo những chiếc bóng đèn yếu ớt cố gắng thắp sáng trong đêm, mọi người nhanh chóng về nhà để tìm hơi ấm gia đình hay chí ít từ chiếc chăn ấm áp trên giường. Còn hắn lại đang ngồi co ro trên mái nhà, suy nghĩ về một điều gì đó, một câu nói gì đó “con người sẽ thay đổi khi họ bước đến bên lề vực thẳm.” và những điều trong cuộc sống của hắn, những điều mà hắn ghét, những thực trạng trong xã hội này. Và bất giác hắn nghĩ đến nhỏ, một người con gái bé nhỏ xinh xắn, trong đêm tối một cơn gió nhẹ thổi qua, hắn khẽ kéo chíêc áo khoác và nở một nụ cười trên môi …
Xóa bài viết diễn dàn
X
Khi thực hiện xóa bài viết bạn sẽ bị trừ: -15 điểm tích lũy
Bạn có muốn xóa bài viết này không?