Tối qua được dắt vào Pergola, thật ra thì đã đọc thông tin của quán từ lâu, nhưng chưa có dịp khám phá.
Yêu Pergola ngay từ cái nhìn đầu tiên từ cái ngõ vào - khuất và tĩnh lặng, yêu cái biển hiệu màu tím đơn giản nhưng đầy phong cách, yêu cái chậu lúa nhỏ xinh đặt trên bàn...nhưng có lẽ yêu nhất là "cái mùng" được giăng bên lối đi. (Ai muốn gọi cái góc đó là gì thì tuỳ, nhưng tui thì nhất quyết gọi đó là "cái mùng").
Tối, ngồi dưới giàn dây leo, bên hồ nước, trò chuyện hú hí với đám bạn thời trung học, nghe những bản tình ca từ cây đàn piano nơi góc sân khấu. Cái cảm giác yên bình, thoải mái đủ để quên đi những bận rộn đời thường.
Chỉ tiếc là chưa khám phá được hết Pergola nhưng không sao sẽ còn nhiều dịp nữa vì đã trót yêu Pergola mất rồi. Tất nhiên nếu "cái mùng" ấy được đưa vào một góc khuất hơn chứ không phải bên cạnh lối đi, nhân viên thân thiện hơn và cái nơi "tế nhị" kia tươm tất hơn thì chắc chắn Pergola sẽ càng làm say đắm lòng người hơn!