Tình cờ, tôi đến nhà một người bạn trong hẽm đường Lê Văn Sỹ. Tình cờ tôi thấy cafe Petite Note , bỗng nhiên tôi bị sức hút vô hình nào đó lôi kéo, có lẽ sự tĩnh lặng pha chút bí ẩn lôi cuốn tôi quay xe và bước vào quán.
Đằng sau lối vào nhỏ bé là một không gian thật dễ chịu với sắc xanh tươi của cỏ cây, của đất trời, của thác nước be bé phía trước. Tôi chiêm ngưỡng một hồi và chọn một góc trong phòng lạnh. Phong cách ở đây theo một tông màu trắng đỏ rất cá tính, rất đặc trưng đi với không gian nhỏ bé trong căn phòng le lói ánh sáng thật ấm áp. Tôi như có cảm tình với mọi người xung quanh đây, với cô bé phục vụ xinh xắn.
Nhịp sống vội vã xô bồ thường ngày biến mất, thay vào đó là âm nhạc Jazz nhẹ nhàng, tiếng nước du dương có cảm giác như mọi người thật thân thiện, thật dễ mến. Sau lần đầu tiên bước vào quán Pettite Note và có lẽ đây là lần đầu tiên tôi đến 1 quán cafe một mình, không phải để giải trí như lẽ thường tình, mà để "trốn". Những lần bước vào quán là những lần tôi "chạy trốn" khỏi cuộc sống tấp nập, bon chen và cái lối sống vội vã của người Sài Gòn, là nơi tôi "lẩn trốn" những cơn bão stress trong công việc, nơi mà tôi có thể ngồi nhìn lại chính mình, nhìn tới con đường dài phía trước, suy ngẫm cả quãng đường phía sau... nơi mà tôi chọn dừng chân bến nghỉ.
Và ngày rồi cũng đến chiều tà, hành trang với túi balo đỏ chót, tôi khẽ gọi tính tiền. Giá ở đây theo tôi đánh giá là không rẻ, nhưng cũng xứng đáng với những gì tôi nhận được. Khi bước ra quán là lúc tôi sẵn sàng đối mặt với cuộc sống tấp nập vốn không chờ, không đợi một ai cả...tôi như con cá sẵn sàng hoà mình vào dòng thác ngày ngày đang gầm gừ sóng dữ..."hẹn một ngày nào đó, tôi lại quay về bến nghỉ...petite note nhá" - tôi nghĩ khẽ trong lòng và mĩm cười bước ra phía trước