Tôi đến "ráng chiều" ráng chiều là hoàng hôn - coucher le soleil, nhưng khi bước vào mới thấy rất tầm thường chỉ như căn phòng tôi trang trí cho thật màu mè...
Tôi nghĩ lại, "ráng chiều" nghĩ là cố gắng làm hài lòng khách, ráng chiều thì khách sẽ bỏ qua khuyết điểm thậm tệ của không gian. Chẳng hạn phục vụ niềm nở ân cần, thẩm mỹ âm nhạc cao thể hiện qua các đĩa nhạc được mở, đêm nhạc thì sâu lắng, dễ chịu, đánh đàn cẩn thận cho khách hát, sắp tour hợp lý, ....
Tôi ra về và hiểu "ráng chiều" là mình phải ráng chiều chủ quán và khách quen ở đấy, hãy đến ngồi đồng, im lặng nghe chủ quán, nhân viên và khách ruột tán dóc ồn ào, không ý kiến, chờ đợi đêm nhạc, chịu khó vỗ tay, nếu ngoan sẽ coh hát 1 bài, còn đong khách thì..... hehe.... sorry nha. Ráng lên, đêm nhạc chỉ kéo dài 1 tiếng (trong khi chỗ khác tới 2 tiếng rưỡi) MC nhí nhố, cuối giờ "bỏ của chạy lấy người" nhạc Trịnh cũng không đánh được, chuyên nhạc người của quán hát thôi...........
Cũng có thể ráng chiều là ráng lắm cũng được tới chiều thôi, tôi tới buổi tối, ai cũng mệt rồi nên nhân viên, chủ, khách "thằng nào" cũng như "thằng nấy" ........
Thật tôi thấy xấu hổ vì thị hiếu mình vốn cao mà lại có lần ngu thế. Nay gạt nỗi mặc cảm bố cáo bà con cùng biết.....
|