Mình là người quảng mà, nên mình rất là thích ăn mấy món quảng. Bình thường thì mình hay ăn ở quán Mỳ Sâm, thật ra vợ chồng hai người này vốn là bạn thân của bố mẹ mình mà (mình xem hình đám cưới của bố mẹ còn thấy hai người này là phụ dâu phị rể nữa chứ, hí.. hí...)
Chiều nay tan học, lại thèm mỳ quảng đến nhỏ dãi, cứ nhớ cái hương vị béo béo của đậu phụng quyện vào sợi mỳ trắng tinh, một vài miếng xương, con tôm, miếng trứng mà bà nội mình hay nấu cho mình ăn là đã thấy nhỏ dãi rồi, năn nỉ mãi con bạn mới chịu đi chung. Hai đứa leo lên xe đi được chừng khoảng 1km, con bạn bổng đập vào vai mình cái "bộp"
- Ê mi, tau vừa nhớ ra, có 1 cái quán mỳ quảng ở quận Phú Nhuận thì phải, tới đó ăn thử cho biết, cũng gần đây thôi, giờ chạy xuống tận Tân Bình tau lười quá, rồi còn kẹt xe nữa.
Tôi không chịu, nó cứ năn nỉ mãi, tôi đành nhượng bộ đi một lần cho biết.
- Không ngon là mày chết với tau nghen.
Loanh quanh 1 hồi lâu, tôi gần phát cáu với nó thì may quá, cái quán đã hiện ra rồi, bực mình tui chửi nó.
_ Lần sau nhớ địa chỉ kỹ càng giúp em đi chị hai, xăng dạo này lên giá đó.
Nó cười chẳng nói gì hết.
_ Ê mày, không biết mỳ quảng ở đây có ngon không? Nhưng tau thấy anh chàng giữ xe có vẻ thân thiện và chu đáo quá hỉ.
_ Ừ!
Hai đứa kéo ghế ngồi, rồi nhìn chung quanh quán.
Quán hơi nhỏ, nhưng thiết kế cũng khá ấn tượng, thấy có vẻ rất là sạch sẽ, nhân viên phục vụ thì rất ân cần.
Tôi hồi hộp không biết tô mỳ nó như thế nào đây, nếu không ngon như nội tôi nấu, thì cũng hy vọng là nó giống quán Sâm một tý.
Hai tô mỳ bưng ra, tôi cũng hơi ngạc nhiên, thấy tôi cứ ngồi im nhìn tô mỳ, con bạn giục tôi.
- Ăn đi, mi bị gì thế?
_ Ê mi, ở đây cũng có mỳ quảng giống hệt nội tau nấu nè, rau sống, sợi mỳ màu trắng, có trứng, tôm, thịt, và có cả nước dầu màu vàng nữa nè, dầu ở đây được khử bằng củ NÉN giống hệt nội tau nấu vậy nè.
Thấy tôi như vậy, con bạn lại vỗ vai an ủi.
- Thôi ăn đi, tết về sẽ gặp nội mà.
Tôi ăn từ từ để cảm nhận cái hương vị quê hương đang thấm trên đầu lưỡi, mỳ nấu thật ngon, thật truyền thống, không hề pha trộn 1 chút nào hết, giống nội nấu lắm, ngon ơi là ngon.
Vừa ăn vừa bẻ bánh tráng bỏ vào, cái vị béo béo cay cay trên đầu lưỡi, sau đó nhấp thêm 1 ngụm trà đá nữa, thì sẽ thấm thía thật sự cái vị của món mỳ quảng.
Ăn xong hai đứa gọi tính tiền, công nhận có cao hơn quán mỳ Sâm 1 chút, nhưng cũng rất xứng đáng mà, vì nói chung là sạch sẽ cực kỳ, chu đáo và lại rất ngon nữa, có lẽ tôi sẽ không ghé quán Sâm nhiều như trước nữa rồi, lỡ mà cô chú có hỏi vì sao dạo này ít ghé, tôi phải trả lời sao nhỉ?????
- Dạo này con bận học thi nhiều lắm.
Nói vậy được không mọi người, chắc là không sao đâu hỉ, vì thật sự tôi thích quán QUẢNG VỊ này hơn rồi, hy vọng không bị lộ bí mật.
Công nhận tôi có một con nhỏ bạn dể thương ghê