Chọn kiểu gõ: Tự động TELEX VNI Tắt
 
Head
Giới thiệu cho bạn bè
Gửi lời cảm ơn

Gia nhập: 14/5/2010

Tổng Lượt Xem:  23339

13 điểm
Lời cảm ơn
0
0
0
0
0
0
0
0
0
0
0
0
Đánh giá
Danh mục địa điểm đánh giá

Địa phương: Phân loại:   
     
Cafe Phong Nguyệt 15/05/2010
107/14 Trương Định, P.6, Q.3
Hồ Chí Minh
 
Rất nhiều rất nhiều lần tôi đi ngang cái quán này. Nhưng tôi đã không vào.
Rất nhiều rất nhiều lần tôi có dịp ngắm nhìn quán này. Nhưng tôi đã không vào.
Rất rất nhiều lần tôi tự hỏi quán này là quán thế nào. Và rồi tôi đã không vào.

Quen em vào một ngày hối hả của tháng 4. Chẳng biết SG mùa này sao lại nóng thế, tôi thèm cảm giác được hít thở không khí trong lành giá buốt của những ngày đông Hà Nội. Tôi thèm gọi tên một người, nhưng em lại xuất hiện....

Mỗi lần đưa em về, tôi lại ngó nhìn sang Phong Nguyệt, lòng tự hỏi có nên vào hay không. Nhà em gần đây mà. Tôi lại nghĩ trong đầu, phải chăng đâu đó trong tôi có những gì quá thân thuộc?

Và rồi hôm nay, khi tôi có một người bạn cần tâm sự, khi người ta buồn, người ta cần được sẻ chia. Chẳng biết tự bao giờ, tôi trở thành người ngồi lắng nghe những gì mà bạn bè/người lạ hay không lạ có thể trút được bầu tâm tự. Tôi đơn giản chỉ là ngồi nghe rồi bình luận vài điều. Tôi chẳng biết nên ngồi ở đâu, và Phong Nguyệt xuất hiện như một cái gì đó đã được lên kế hoạch từ lâu rồi. Ừ thì đến Phong Nguyệt nhé.


Ghé quán lúc gần 8h tối, quán có một nét gì đó cổ điển, bãi giữ xe được hơn 10 chiếc là cùng. Quán có vẻ vắng khách. Mà kệ tôi chỉ cần nơi nào đó để ngồi nói chuyện thôi mà. Cái gì cũng vậy cứ chìa bàn tay ra đi, rồi thì người khác cũng sẽ chìa bàn tay ra với mình. Cứ cho mọi thứ một cơ hội. Tôi thuộc loại người khó tính trong việc lựa chọn quán cafe. Đơn giản đó là thú vui mà đã thú vui thì phải cầu kỳ.

Lối đi vào quán là những bậc đá nho nhỏ bên dưới 1 cái hồ cá nhỏ nhân tạo. chỉ khoảng 3 bước chân là vào đến bên trong quán. Tôi cảm giác nó hơi chật hẹp, nhỏ nhoi so với những quán cafe khác. Mà kệ thì đã sao đâu.

Chúng tôi ngồi ở tầng lầu, nơi có thể quan sát được toàn cảnh Phong Nguyệt. Những vật dụng nhỏ nhắn, và hoa tươi. Tôi thích hoa tươi. Tôi thích cúc vàng. Và hôm nay có cả hoa loa kèn trắng. Nhìn hoa loa kèn tôi lại nghĩ về 1 Hà Nội xa xôi, Hà Nội mùa hoa kèn tháng tư. Chúng tôi trò chuyện và quan sát. Quán cũng nhỏ nhoi, nhưng không gian riêng tư vẫn đảm bảo, tôi có thể nói to một chút và hút thuốc mà không phải sợ làm phiền người khác. Không gian của Phong Nguyệt là không gian của chuyện trò và là nơi có thể trút bỏ những phiền hà...

"Hôm nay có nhạc sống anh ạ" đó là những gì anh chàng phục vụ dễ mến nói với chúng tôi. Chúng tôi ngồi trò chuyện mà nói đúng hơn là cởi bỏ những gánh nặng vô ưu hàng ngày. Chúng tôi ngắm nhìn những người khách ra vào. Và ngắm những người nhạc công chỉnh sửa dây đàn....

Và rồi họ hát và rồi họ đàn. Nhạc ở Phong Nguyệt là những bài hát hoài niệm của một thời đã xa, những loại nhạc khiến người ta trầm tư. Tôi thích anh chàng chơi violin vì lối chơi của anh ấy. tôi thích người ca sĩ già hát theo 1 phong thái tự tin quý phái. Tôi thích những người nghệ sĩ chơi đàn và hát bằng niềm đam mê hơn là hời hợt....

Hôm nay là sinh nhật của người bạn đi cùng tôi. Và khi chúng tôi thanh toán tiền để ra về, buộc miệng tôi nói với người bạn ý là hôm nay sn chị thì để em thanh toán chị ạ. Cũng hơi bất ngờ là chị bạn của tôi được bà chủ tặng quà sinh nhật là 1 CD album nhạc của chính chủ quán....

Được nghe nhạc hay, và ra về được nhiều cảm xúc là lạ. Tôi đã bắt đầu thích Phong Nguyệt, cái cảm giác như gặp được một người bạn cũ, đã lâu rồi không gặp, hôm nay gặp lại cảm giác rất thân thuộc rất trìu mến....

Và giờ đây tôi viết về Phong Nguyệt, nơi mà tôi tìm được những thứ gì gọi là riêng tư nhất của mình.

Cám ơn là lời tôi muốn gửi đến cho các người nghệ sĩ của ngày hôm nay.
14/05/2010
 
2 phản hồi Gởi cho bạn bè Tin xấu