5 ngày làm việc liên tục trong 1 tuần: quá nhiều! công việc tắc nghẽn: ức chế! Chỉ còn 2 ngày để lấy lại trạng thái cân bằng. Làm j? -> Đi chơi. Đi đâu? -> Một nơi mà SG không thể bắt chước-> Vũng Tàu.
Mất 90' theo tàu cánh ngầm là đặt chân đến bờ biển VT. Thật ra thì cũng không mất đến 90' đâu, vì bạn còn thò mặt ra ngoài hóng gió, còn ngắm các rừng cây ngập mặn, còn vẫy tay chào mấy chiếc xuồng vô tình lướt ngược chiều (mặc cho họ có thể đang chửi thầm mình là "con khùng!" )
Tới VT, sau khi đã thỏa sức nô đùa với những ngọn sóng hung hãn (không hiểu sao mùa này sóng lớn dữ dội, đang ngồi hiền lành trên bờ cát...ướt lâu lâu cũng bị sóng xô cho 1 mẻ), khi đã thỏa chí cưỡi cano (hay xuồng điện j đó) , và còn ảo tưởng rằng ta đây là Nữ hoàng biển cả (khửa khửa), cho đúng kiểu tabola, ta bắt xe xích lô dạo quanh đường sá VT, ta yên tâm rằng VT không nhiều khói, không kẹt xe như đất SG chật chội. Mặc cho các bác xích lô thuyết phục ta rằng "tắm biển đói, ăn cơm đi cho chắc bụng" và rằng "bánh khọt chỉ bán buổi sáng thôi, bi h hết roài", ta vẫn cứng cổ cứng đầu đòi bác chở tới kỳ đc quán bánh khọt đó, hihi, quán đông thế này làm sao đóng cửa được! (chắc bác vừa mệt vừa cay cú ta vì không chịu ăn cơm -nơi-có lẽ-bác được chia hoa hồng chài mồi khách)
Nguyễn Trường Tộ, đầu đường có 1 quán bánh khọt bên tay phải, nhưng không, ta nhất quyết phải bắt bác chở ta vào thêm 1 khúc nữa, đây rồi! Quán bánh khọt gốc vú sữa, một phần không thể thiếu của VT, như kem Tràng Tiền - một phần không thể thiếu của HN.
Phần trang trí của quán thì không có j đáng nói, kiếm đc 1 chỗ ngồi đã là tốt lắm rồi, hơi sức đâu mà săm soi bài trí của quán nữa chứ (nhưng thấy quán co dán mấy hình nho nhỏ diễn viên Đài Loan). Chờ...chờ...chờ...hơi bị đầu lâu, chị phục vụ mới mang ra đc 1 đĩa rau, sau thêm vài chén mắm, chờ từng chút - mang ra từng tí, như để an ủi khách rằng "chị không quên mấy em đâu".
Sau khi chị phục vụ đã mang ra đủ bộ, không biết có phải do ăn "mầm đá" không mà cả 3 chúng tôi đều thấy thật "hảo", không nhiều dầu mỡ, bột làm bánh ngon. Biếng ăn như trẻ còi xương mà mình tôi cũng xử lý hết gần 2 đĩa, quả là 1 kỷ lục đáng nhớ.
Mấy đứa ra về, dù không ăn nổi nữa nhưng sao lòng vẫn thòm thèm. Liệu rằng ở SG, có thể lại được thưởng thức hương vị bánh khọt gốc vú sữa???
Sẵn đây xin hỏi các Địa luôn, quán "bánh khọt Vũng Tàu" trên đường Võ Vân Ngân - Thủ Đức, có phải chi nhánh của bánh khọt gốc vú sữa này không nhé!
|