Sài Gòn đang vào mùa nắng,gắt gao và oi ả,như cái mùa đỏng đảnh của con gái Sài thành,khó chiều,dễ giận. Vậy nên,người cần bóng mát. Sống đuổi với thời gian,đi wa nhiều vội vã,lắm tấp nập,xô bồ,người cũng thấy mệt mỏi,chồn chân.Thở mãi cái nhịp sống ồn ào,nhộn nhịp,ngắm mãi cái phố phường rợn người,nợp xe,lòng người chán,người cũng cần yên tĩnh. Người thèm 1 khoảng trời trong xanh và cao vời vợi,1 chút gió mát luồn vào tim,1 góc ngồi lặng,bên ngoài những hiện đại thường ngày...vậy là,người tìm đến Bệt.
Không gian trải trên những bãi cỏ xanh um chạy dài tít tắp dưới những hàng cây cổ thụ cao to xõa bóng mát xuống các con đường trong công viên,2 bên,từng nhóm người wây wần chuyện trò men theo mép cỏ,trên ghế đá...tiếng xe cộ,tiếng người,tiếng của lá xào xạc nơi ngọn cây trên cao cứ chạm vào nhau,hoà ra,vang vào tai người.Và mỗi chiều,hoà vào dòng hỗn thanh ấy,là tiếng đàn dương cầm da diết từ 1 góc xa...lòng người thả cùng cảm xúc của người nghệ sĩ,du dương,êm dịu...
Trước mặt người,chỉ là 1 ly càfê đắng thuần chất bình dân,vị cũng ko đậm đà,ko bàn,ko ghế,bệt - trên báo,nếu nhìn sang những góc càfê fía bên kia đường,những wán sang trọng nơi trung tâm kia,chắc là...chẳng thể nào sánh được.Nhưng,người chọn nơi này,vì người sống trong những ngôi nhà hộp,làm việc trong những cái hộp to hàng chục tầng,đi lại giữa dòng người ào ã,nhìn những cái hộp...người ngộp. Tự nhiên ko bao bọc người như những chiếc hộp chật hẹp kia,nó thoáng đãng,dễ thở và fàm người gần gũi với thiên nhiên đều thanh thản,yên bình. Vậy là,người chọn Bệt.
Cảm ơn người,vì đã bệt cùng ta...