Em đến Era vào một ngày mưa cuối tháng 5 cùng với Anh, đó là lần đâu tiên và cũng là duy nhất em ghé Era cho đến nay. Hứa sẽ quay lại bao nhiêu lần, để rồi bấy nhiêu lần em lỗi hẹn.
Trời chiều tan ca mưa tầm tã, em vội vàng theo anh ào ra đường, vội vàng mua máy ảnh, vội vàng quyết định theo những lời anh nói. Cười với anh " Hôm nay P tới "giờ ngu" rồi, N còn ko biết tận dụng nữa". Rời Canon, anh nói dẫn em đến quán này hay lắm, đúng gu em thích. Era TQT đông khách dù mới 7h tối, bàn đặt kín chỗ rồi. Dưới sự hướng dẫn tận tình của anh nhân viên, rẽ phải một tí, mình đến Era Tú Xương.
Em nhớ, mình luôn may mắn lựa được những góc ngồi ưng í khi đi húp cà phê. Hôm đó cũng thế. Thích cái bàn gỗ mộc mạc, cái ghế êm êm, gối nhung ấm áp. Thích ngọn nến lung linh, thích âm thanh du dương từ dàn amply đèn.Thích nhất là cái chân được duỗi thẳng, được xoay ngang xoay dọc, được gác luôn lên ghế.
Rồi em nhớ, ngồi ngắm mưa qua cửa kính, chợt phát hiện ra rằng khoảng sân trước quán có gì đó thật đặc biệt. Trời mưa, mà em chạy ra sân, đứng ngửa mặt lên trời, ngắm dàn dây leo xanh mướt, ngắm mưa bay ngang ngọn đèn vàng. Khùng không chịu được.
Lạnh quá, ướt mưa. Thèm có 1 bờ vai để dựa vào, thèm 1 vòng tay ấm áp. Era ơi, may mà em không phạm sai lầm. Ít nhất, em đã thành công khi anh bắt đầu gọi em là C. Mỗi ngày một chút thôi, em đã hứa với mình như thế.
Rời quán khi đã 11h, em nhủ lòng khi nào thành công mình sẽ quay lại lần nữa. Vậy mà, đã hơn 1 năm trôi qua, có nhanh quá không anh?