Đã bao lần ngập ngừng trên bàn phím mỗi lần định viết vài dòng về nơi này. Điều gì đã níu những ngón tay ? Là không muốn chạm vào vùng kí ức ngắn ngủi cùng bạn ở đây hay không dám một lần sống thật với chính bản thân mình?
Chiều rơi, đường phố phảng phất lạnh sau những giọt mưa trái mùa thưa thớt , ai đó gửi dòng tin ngắn “mưa lạnh quá!”, ai đó vội vã kết thúc công việc và rồi ai đó ngập ngừng…!
Có những nơi chỉ nghe tên thôi đã thích, Sông Mê không là ngoại lệ. Là dòng song Mê có thật lấp lánh ngoài kia, hay là dòng sông đời chảy trôi quanh chân ta, tất cả đều đẹp và ý nghĩa. Hôm nay, mưa lạnh, Sông Mê bình yên và hiền hòa, cũng có thể ngày nào cũng thế, dù nắng hay mưa …
Không có ranh giới phân chia rõ rệt giữa các vùng không gian ( ít ra là ở bên dưới), ngồi trên sofa trong không gian của những gam màu trầm, dưới ánh đèn vàng ấm áp vẫn cảm được hơi hám của đất trời. Khe nước nhỏ trên sàn kính theo chân vào tận chỗ ngồi, cảm giác thú vị lắm! Còn nhiều điều chưa biết hết, ý nghĩa những bức tranh trừu tượng nhiều màu sắc, những chiếc bình gốm, những bức tượng điêu khắc…và cả không gian trên đầu nữa… nên hãy còn bí ẩn và lôi cuốn, hẹn lòng quay lại đây.
Chỉ có điều café đá không đường không làm hài lòng Chàng Ngự Lâm sành café đắng, thiếu đậm đà và có vị chua. Nhưng không là vấn đề bạn nhỉ? Sông Mê đã cho ta nhiều thứ, không nằm nơi ly cafe...